Bốn người càng thêm tuyệt vọng.
"Gọi điện thoại cho Sở Từ ca đi.”
Nữ sinh bỗng nhiên nói:
“Mạng người là chuyện đại sự quan trọng, dù hắn tức chúng ta thế nào đi nữa cũng sẽ không mặc kệ chúng ta."
Trước kia, dù trên vùng hoang dã có gặp bất cứ khó khăn gì, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là tìm Tôn Sở Từ.
Một đường trên hành trình vùng hoang dã không nguy hiểm gì, trở lại thành phố lại nhặt được nhiều súng ống như vậy, cuộc sống lập tức tốt đẹp lên.
Dần dần, mọi người trong thành phố gần như đều quên những việc làm của Tôn Sở Từ, cho đến khi họ gặp nguy hiểm lần nữa.
Mọi người do dự một hồi, trước đó họ mới lừa gạt Tôn Sở Từ, hiện tại lại muốn tìm người ta hỗ trợ?
Nhưng mọi người nghĩ tới dù sao đây cũng là chuyện mạng người quan trọng, cuối cùng vẫn cắn răng bấm số.
"Thật xin lỗi, người dùng số máy ngài gọi đã đóng.”
Sự thật chứng minh, không ai mãi ở một chỗ chờ ngươi.
Bốn tên học sinh nói :
"Nếu không..hay là chúng ta đi trước đi, Lý Siêu chắc chắn hết thuốc chữa rồi, chúng ta phải nghĩ cách nói chuyện này cho Côn Luân mới được.”
"Đúng, chúng ta đi tìm người Côn Luân, để học viện gọi cứu viện khẩn cấp!”
Một tên đệ tử cuối cùng cũng nhớ ra Côn Luân.
Điện thoại gọi đi, họ chỉ vừa mới nói rõ tình huống, bên kia đã lập tức trở nên nghiêm túc:
“Các người không được dừng lại trong đó, đến Hắc Lâm đường 172 khu tám, ta chờ các người ở đó.”
Côn Luân ở thành phố số 10 là tổng bộ bí mật, ở ngay tại khu tám.
Ngược lại cũng không phải vì khiêm tốn hay gì, mà sự thật là hoàn cảnh sống hiện tại của Khu Tam Hạ, ngoại trừ bên ngoài có chút cũ nát, thì thật sự tốt hơn khu 4, 5, 6 nhiều...
Đương nhiên, vẫn không bì kịp khu Tam Thượng.
Lúc này, bọn Tiểu Ngũ đột nhiên vòng trở lại, trừng mắt nhìn chằm chằm học sinh chuẩn bị rời đi:
“Vừa nãy các ngươi gặp phải chuyện gì?”
Mọi người trong Hội Phụ Huynh vốn là muốn đi tìm việc vui, nhưng Tiểu Tam trải qua chiến đấu rèn luyện ở thành phố số 22, nên phản ứng hơn người.
Lúc hắn ta vừa đi qua hẻm nhỏ liền cảm thấy không đúng, thế nên sau khi đi được một khoảng lại không yên lòng vòng trở lại.
Mấy tên học sinh nhìn nhau:
"Chúng ta gặp phải chuyện chuột cắn chết người.”
Đám người Hội Phụ Huynh rùng mình!
Nói thật, trong quan niệm của Phụ Huynh có một chỗ sai.
Khu Tam Hạ tích cực triển khai công tác diệt trừ bốn hại, phối hợp với công tác phòng ngự đánh cho chuột chạy trối chết, dần dần Khu Tam Hạ đã không nhìn thấy con chuột nào.
Cho nên họ cho rằng chuột đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hôm qua nội bộ Hội Phụ Huynh còn tiến hành khen ngợi ba anh hùng trừ chuột, phong vinh “cá nhân tiên tiến”.
Một trong những anh hùng trừ chuột đó, cũng chính là vị vừa muốn dẫn huynh đệ Tiểu Tam đi nhìn việc đời kia.
Đây cũng là lý do vừa rồi chuột trong ngõ hẻm lập tức chạy trốn.
Giống như bác gái giết gà ở chợ bán thức ăn, chỉ cần chạm vào gà mái, toàn thân gà mái dường như sẽ cứng ngắc ngay, vị anh hùng trừ chuột này thuộc về loại đã giết đến mức áp chế huyết mạch luôn rồi.
Trong mắt Phụ Huynh, nạn chuột đã bị tiêu diệt mới đúng, nhưng bây giờ sự thật nói cho họ biết, hình như nạn chuột này không chỉ phát sinh ở Khu Tam Hạ bẩn loạn mà còn lan tràn ra cả thành phố.
Hơn nữa, đàn chuột đã càng ngày càng nhiều, thậm chí dám không kiêng nể gì giết người!
Đây là một chuyện vô cùng kinh khủng, mọi người Hội Phụ Huynh nhìn bốn phía, họ không có cách nào xác định trong thành phố này đến cùng còn bao nhiêu chuột bị biến dị, cũng không biết chúng trốn nơi đâu, có bao nhiêu người bị hại.
Trực giác bén nhạy nói cho người nhà, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng, sắp có chuyện lớn xảy ra!
Tiểu Tam nhíu mày nói:
“Nhất định phải làm Liên Bang chú ý tới chuyện này, nơi này là thành phố số 10, là nước cờ chính trị trung tâm của các phe phái, nếu như nơi này gặp sự cố, toàn bộ Liên Bang e là đều gặp sự cố. Gọi điện thoại cho PCE, nói cho họ biết chuyện này!"
Một vị nữ sinh nói:
“Vô dụng, chúng ta đã gọi điện thoại đến, nhưng đối phương căn bản không tin, còn nói muốn để chúng ta ngồi tù vì báo án giả.”
Tiểu Tam nhăn mày càng chặt hơn:
"Gọi điện thoại cho truyền thông, để truyền thông lộ chuyện này ra ánh sáng!”
Vừa nói, một vị người nhà cầm điện thoại lên gọi đi:
“Alo, truyền thông Phương Đông đấy ư, nơi này của chúng ta có..Minh tinh? Chúng ta không có tài liệu đen của minh tinh.”
Bên kia điện thoại:
“Không có chuyện bùng nổ của minh tinh thì ngươi gọi ta làm gì, ta chỉ cần cái này, khán giả cũng chỉ xem cái này.”
Vừa nói, điện thoại phóng viên bên kia vậy mà cúp máy.
Bọn người Tiểu Tam trợn mắt ngoác mồm, truyền thông của Liên Bang đã mục nát đến vậy sao? Thì ra chỉ có chuyện của minh tinh mới tính là chuyện?