"Ta không đi."
Lý Siêu từng ở trong đội của Tôn Sở Từ, cúi đầu nói:
"Nếu ban đầu ta cùng hắn đến học viện Nông vụ nói không chừng cũng chẳng phải vất vả mà làm việc thế này."
"Nghĩ cái gì đấy?"
Một người bạn mới cười nói:
"Dù họ có đến học ở học viện nông vụ thì cũng chẳng có được bao nhiêu lợi ích đâu, món đồ quý báu như vậy, học viện sao có thể cho phép họ âm thầm hưởng thụ được. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đợi đến khi hoàn thành được nhiệm vụ này, chúng ta đến quán bar 'Đêm nay ai không say làm chó' ăn mừng đi."
Lý Siêu suy nghĩ chốc lát rồi nói:
"Được, ở đó có một vũ nữ rất đẹp."
"Haha, muốn bao vũ nữ ở đó thì tốn tiền lắm đấy."
Người bạn mới thấp giọng nói.
Lúc này, trong con hẻm bẩn thỉu đầy rác rưởi, đột nhiên có người nói:
"Các ngươi có cảm thấy rằng...hai con chuột nhỏ trong góc kia hình như đang quan sát chúng ta?"
"Chuột ở khu số bốn không sợ người sao?"
Có người nhặt một lon bia trên đất ném ra ngoài, nhưng hai con chuột nhỏ kia chỉ né đi trong chốc lát, rồi lại tiếp tục đánh giá họ, không chút sợ hãi.
"Thật kỳ lạ."
Lý Siêu nói.
Không hiểu sao hắn luôn có cảm giác rất khó chịu, hai con chuột nhỏ kia không có vẻ gì là tò mò thuần túy...mà như đang dò xét con mồi hơn.
Một cô gái nói:
"Mấy ngày trước khi ta làm nhiệm vụ của học viện đã đến khu Tam Hạ, cảm thấy nơi đó tốt hơn nhiều so với nơi chúng ta ở, vừa sạch sẽ vừa hợp vệ sinh, an ninh cũng khá tốt, hay là chúng ta chuyển tới đó đi?"
Người bạn mới cười nói:
"Làm sao có thể, khu Tam Hạ khét tiếng bẩn thỉu mà."
Lý Siêu ngắt lời nói:
"Thôi đừng nói nữa, ta thấy có gì đó không ổn lắm, mục tiêu theo dõi đã lên quá lâu rồi, hoặc là đã xảy ra sự cố gì đó, hoặc là chúng ta đã bị phát hiện rồi. Phải làm sao đây, hay chúng ta lên lầu xem xét một chút? Ta biết nhà của cô tình nhân của hắn ở đâu."
Những người bạn mới lắc đầu:
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là theo dõi thôi, không cần mạo hiểm như thế đâu."
Lý Siêu cau mày, trước đây vào những lúc thế này, Tôn Sở Từ e là đã chủ động đảm nhận trọng trách đội trưởng luôn rồi, mấy chuyện nguy hiểm đều là do Tôn Sở Từ thực hiện cả.
Bây giờ đã khác, sẽ chẳng có ai chủ động đứng ra nữa.
Lý Siêu thở dài nói:
"Mấy người đợi ở đây, ta lên xem thử."
Hắn đi thang máy lên tận tầng mười rồi nhè nhẹ bước đến phòng 1023, thế nhưng, hắn chỉ mới bước tới cửa đã nhận thấy có điều gì đó bất thường, trong phòng có dòng máu đang chậm rãi lan ra.
Lý Siêu lập tức nhấc chân đạp cửa, chỉ thấy chủ nhiệm câu lạc bộ và tình nhân đã nằm trên vũng máu, trên người còn có ba con chuột lớn bằng bàn tay, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trong đôi mắt của mấy con chuột kia không có chút gì là sợ hãi, vẫn như lúc trước, Lý Siêu bị chúng soi mói coi như con mồi!
Lý Siêu từ từ lùi lại, nhưng con chuột lại không tiến tới tấn công hắn, mà xoay người chui vào khe tối của căn phòng, không biết là đi đâu.
…
Thời gian đếm ngược 144:00:00,12 giờ nửa đêm.
"Lý Hào, các ngươi mau lên, cấp mục đầu của câu lạc bộ mà chúng ta theo dõi, bị mấy con chuột cắn chết, ta tận mắt nhìn thấy!”
Lý Siêu gọi điện thoại, dồn dập nói:
"Những con chuột kia xem ra vô cùng hung ác, con ngươi đỏ tươi, chẳng qua bọn chúng hẳn là sợ người nên nhìn thấy ta thì chạy ngay."
Đang lúc nói chuyện, Lý Siêu chậm rãi thò đầu vào bên trong gian phòng, chỉ thấy căn nhà này trang trí hào hoa xa xỉ, cửa thoát gió của điều hòa chính giữa trần nhà bị phá hỏng, chắc là chuột tiến vào nhà trọ từ chỗ này.
Hắn ta nhớ lại cảnh tưởng vừa rồi, cực kỳ chắc chắn những con chuột kia là có vấn đề:
“Trong ngõ hẻm vẫn còn chuột đúng không, các ngươi cách chúng xa một chút, ta cảm thấy có gì đó không đúng.”
"Đùa gì thế, chuột cắn chết cấp mục đầu của câu lạc bộ?”
Lý Hào bên kia điện thoại đáp lời:
“Chuột nào có lá gan lớn vậy? Chớ có nói đùa, mau xuống, chúng ta đi quầy rượu uống rượu."
Vị Lý Hào này chính là bạn mới của bọn Lý Siêu sau khi rời khỏi Tôn Sở Từ, là con nhà giàu của thế giới này, ngày thường dựa vào mỏ vận chuyển vàng thỏi đổi lấy vật liệu sinh hoạt, cuộc sống ở thế giới này cũng coi là thanh thản dễ chịu.
"Ta không có đùa, nhất định phải cách lũ chuột xa một chút.”
Lý Siêu:
“Ta rời khỏi nơi này trước, gặp lại nói sau."
"Lá gan của ngươi cũng quá nhỏ, chuột mà thôi.”
Lý Hào liếc mắt nhìn hai con chuột trong hẻm nhỏ, không để ý đi tới nhấc chân một cước, muốn dọa hai con chuột này chạy.
Nhưng đột nhiên xảy ra dị biến.
Lý Hào không thể đá trúng hai con chuột còn đối phương lại thuận đường leo một mạch lên bắp chân hắn ta.
Mục đích của chúng cực kỳ rõ ràng, muốn trực tiếp cắn đứt động mạch cổ của hắn ta!
“CMN!”
Lý Hào không ngừng phủi thân thể, thế nhưng căn bản đập không được hai con chuột kia, may mà có mấy người khác xông lên mới cứu hắn ta một mạng, phủi chuột rơi xuống đất.