Hai vật cấm kỵ này tuy không có công năng trợ giúp tác chiến, nhưng nó cũng là những vật cấm kỵ thật sự.
Khánh Trần thậm chí còn nghi ngờ rằng lúc này Lý Thúc Đồng đang ở phía bắc, chính là đang bận rộn cướp...tìm vật cấm kỵ cho mình đấy nữa.
Lúc này, một lão giả yếu ớt nói:
"Chẳng phải những người khiêu chiến kia của ngươi vẫn chưa phải là Kỵ Sĩ sao, đợi đến khi bọn chúng trở thành Kỵ Sĩ rồi tự nhiên sẽ có đấy...thôi."
Đây là lần đầu tiên một lão già trong khu cấm địa số 002 thiếu tự tin đến vậy đấy.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những Kỵ Sĩ mà Khánh Trần bồi dưỡng kia tương lai ít cũng là năm mươi sáu mươi vị, mẹ nó con số này cũng thật kinh hồn bạt vía quá đi, cho dù có vét sạch hết nơi này cũng chưa chắc có thể tìm ra nhiều vật cấm kỵ đến vậy đâu.
Trừ khi gọi Lý Thúc Đồng trở về, rồi để Đinh Đông, Cô Đông, Lý Thúc Đồng, Kỵ Sĩ đưa tin, Chu Tước, Thanh Sơn Chuẩn cùng nhau đi cướp tòa án cấm kỵ.
Nếu không họ biết đi đâu để tìm được những vật cấm kỵ đó đây.
Các lão già thực sự có chút luống cuống.
Khánh Trần xác nhận:
"Vì vậy, chỉ cần họ trở thành Kỵ Sĩ thì sẽ có các vật cấm kỵ coi như một món quà gặp mặt, đúng không?"
"À cái này!"
"Người mới lên tiếng đó đâu thể đại diện cho tất cả bọn ta được!"
"Cũng không cần phải một người một cái đâu..."
Khánh Trần nhướng mày:
"Là một Kỵ Sĩ mà lại không có một vật cấm kỵ bên người, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác còn cho rằng tổ chức Kỵ Sĩ của chúng ta nghèo nàn lắm đấy. Nhất định phải có vật cấm kỵ, mỗi người một cái!"
Tần Sênh thở dài nói:
"Ngươi chỉ cần yên tâm huấn luyện bọn chúng, phía bên ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi tìm vật cấm kỵ...Hiện tại khu cấm địa số 002 không có nhiều vật cấm kỵ như vậy để giao cho ngươi đâu."
Khánh Trần tò mò nói:
"Hàng trăm năm nay, biết bao nhà thám hiểm đã bỏ mạng ở khu cấm địa số 002 này rồi, hàng giấu của mấy người chắc hẳn là nhiều lắm phải không, giấu đi đâu hết rồi, ta phải đi tìm xem."
"Ngươi đừng lộn xộn nữa, thôi nào, đến lúc phải đưa cho ngươi, bọn ta tự nhiên sẽ đưa cho ngươi thôi!"
Một lão già nói.
Tần Sênh nói:
"Thế này đi, hiện tại chỉ có hai người thật sự qua Vấn Tâm, một là Lý Khác, một nữa chính là Jinguji Maki, vật cấm kỵ của họ đã có rổi. Bây giờ ta sẽ đưa thêm cho ngươi một món, ngươi chuyển lại cho Hồ Tiểu Ngưu. Phần còn lại...bọn ta sẽ tìm cách giải quyết."
Các lão già đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt.
Họ đã thống trị khu cấm địa số 002 nầy mấy trăm năm rồi, không ngờ cũng có một ngày xấu hổ vì rỗng túi, họ không chịu nổi nỗi ấm ức này!
"Cô Đông, trong các khu cấm địa luôn có vô số kẻ giết người, chắc chắn có những người thám hiểm đã mang theo vật cấm kỵ vào, ngươi nhanh chóng tổ chức cho thần dân của mình tiến hành một cuộc tìm kiếm theo hình thức cuốn chiếu đi, phải tìm cho bọn ta tất cả những di vật kỳ lạ của loài người, rồi bọn ta ở bên trong sẽ đưa các vật cấm kỵ ra ngoài.
Cô Đông gãi gãi đầu:
"Trong khu cấm địa chắc cũng không có nhiều vật cấm kỵ như vậy đâu."
"Vậy thì ngươi đi gây dựng thêm vài khu cấm địa nữa đi!"
Khu cấm địa trong mắt người thường đều là nơi cực kỳ khốc liệt.
Theo ước tính sơ bộ của tổ chức tình báo Hồ thị, kể từ thiên niên kỷ của kỷ nguyên nhân loại mới, đã có ít nhất hai nghìn sinh vật siêu nhiên cấp B trở lên từng xuất hiện trong liên bang, mỗi năm hai cái đảm bảo là vẫn có, dù sao thì cũng là một quãng thời gian dài như vậy.
Tuy nhiên, chỉ có hơn ba trăm vật cấm kỵ được đăng ký bởi tổ chức Hồ thị.
Vậy số còn lại đã đi đâu? Hoặc là bị ai đó cất giữ lại, hoặc là kí chủ đã ôm vật cấm kỵ cùng chết trong khu cấm địa, sau đó thì thất lạc mất.
Lúc này người thám hiểm hoàn toàn có thể đến khu cấm địa tìm kiếm bảo vật theo nguyên tắc không được làm hư hại vật cấm kỵ, một khi tìm được vật cấm kỵ thì có thể trực tiếp giàu có tự do.
Mà vấn đề này, tất nhiên, Cô Đông đi làm là thích hợp nhất, hắn vừa không bị ràng buộc bởi các quy tắc, lại còn có thiên phú chủng tộc Vạn Thú Chi Vương.
Cô Đông nói:
"Được rồi, ngày mai ta sẽ bắt đầu..."
Khánh Trần mỉm cười, cái hắn muốn chính là kết quả này đây.
Tổ chức Ban Ngày và Tổ chức Kỵ sĩ muốn thay đổi thế giới này, làm sao mấy lão già có thể an tâm chờ đợi trong khu cấm địa được, họ muốn mọi người phải cùng nhau lăn lộn mới được!
Tần Sênh hỏi:
"Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?"
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Ta ở đây với Đinh Đông, sau đó sẽ đến thành phố số 10 để giết một người."
...
Tại thành phố số 10.
Tám người trẻ tuổi đang trốn trong con hẻm ở khu số 4, có người liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói:
"Sao tên tiểu tử kia vẫn còn chưa ra nữa, đã hai tiếng rồi, hẹn hò với nhân tình cũng không lâu đến vậy chứ. Vốn tưởng rằng nhiệm vụ theo dõi hắn ta, nắm được tung tích của hắn ta là dễ lắm chứ, không ngờ lại lãng phí thời gian như vậy. Này Lý Siêu, hay là ngươi lại đi cầu xin Tôn Sở Từ đi, dù sao chúng ta cũng là mua trái cây bằng tiền mà, có tiền sao lại không kiếm chứ."