Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1805: Nói Về Trăn Khổng Lồ




"Cô Đông?"

(Con trăn khổng lồ kia thật sự là do ngươi giết? Ta ở lại vùng cấm kỵ số 40 tận hai năm để đánh nó, mà cũng không đánh lại, nhưng ngươi lại giết được nó ư?)

Lúc này, Cô Đông vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ, hắn ngồi trên lưng gấu, đánh giá Khánh Trần từ trên xuống dưới, tay chân lèo khèo thế này mà cũng trở nên cao thâm khó dò.

Kỵ sĩ quả đúng là tài giỏi mà!

Chỉ là một Kỵ Sĩ trẻ tuổi thôi mà cũng đã tài giỏi như vậy!

Cuối cùng Cô Đông cũng ngừng nói về mấy chuyện hợp lực thống trị thế giới cùng nhau gì gì đó nữa, yên phận hơn rất nhiều.

Cũng khó trách sao Cô Đông lại thừa nhận mình không bằng.

Hắn thật sự đã đọ sức với con vật ở vùng cấm kỵ số 40 đó trong khoảng thời gian gần hai năm. Mắt thấy con đường chinh chiến của mình đã sắp lâm vào bế tắc ở nơi này thì đối phương lại chết một cách đột ngột.

Thật sự là quá bất ngờ.

Ngày hôm trước vừa mới gặp nhau, hôm sau đã đi tong luôn rồi.

Ban đầu, lúc mới nhìn thấy xác của con trăn khổng lồ, Cô Đông hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Hơn nữa, sau khi nhớ tới vị trí vết thương của con trăn khổng lồ là ở chỗ nào, ánh mắt hắn nhìn Khánh Trần lại càng thêm mơ hồ và kính sợ hơn một chút...

Tàn nhẫn thật sự.

Cùng lúc đó, không chỉ có mình Cô Đông cảm thấy kính nể trong lòng, mà ngay cả con gấu sát thủ hắn đang cưỡi cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Vừa rồi, nó mới chỉ đánh nhau với Cô Đông thôi là đã đủ bại trận rồi, mà tuyển thủ Cô Đông đánh hai năm cũng không đánh thắng, lại bị một vị khác trên lưng mình giết chết trong thời gian cực ngắn?

Không ổn rồi, phải thành thật một chút mới được.

"Sau đó, xác con trăn khổng lồ kia thế nào rồi?"

Khánh Trần hỏi:

"Hồi ấy, giết nó xong thì ta cũng không quan tâm nữa."

"Cô Đông!"

(Sau đó, ta và các sinh vật khác trong vùng cấm kỵ phân chia con trăn khổng lồ ra ăn sạch sẽ. Cuối cùng, tất cả động vật đều ăn đến mức trở nên cao lớn vạm vỡ thì mới xử lý xong.)

Đây cũng là lý do tại sao cơ thể của Cô Đông còn cao hơn Đinh Đông một mét. Hắn cao lên một mét vào chính khoảng thời gian đó, chỉ gian vài ngày đã dài ra chừng này.

Tộc người khổng lồ được sinh ra tại vùng cấm kỵ, họ đã quen với lối suy nghĩ rằng ăn những động vật khác để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Cũng giống như con cá voi khổng lồ, sau khi nuốt chửng gia chủ Nguyên thị thì đã mở ra con đường siêu phàm thoát tục.

Và cũng như sau khi con cá voi khổng lồ chết đi, những loài cá khác cắn nuốt thi thể của nó, dẫn đến việc toàn bộ đại dương trở thành một nơi giống như Cấm Đoạn Chi Hải.

Cô Đông cũng mạnh mẽ hơn nhờ vào việc ăn động vật.

"Cô Đông?"

Cô Đông hiếu kỳ hỏi.

(Tại sao ngươi lại giết nó?)

Khánh Trần lạnh nhạt nói:

"Đương nhiên là vì ta biết ngươi đã dừng chân ở nơi đó trong thời gian hai năm, thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa nên mới giúp ngươi một chút."

Cô Đông gãi đầu một cái, có lẽ là cảm thấy hơi ngượng ngùng, tiếp đó sử dụng ngôn ngữ của loài người để nói:

"Cảm ơn."

Khánh Trần phát hiện ra thái độ của hắn đã có sự chuyển biến nên cũng vui thầm trong lòng, nhưng không nói ra.

Hắn cười cười:

"Đừng khách sáo, ta là Kỵ Sĩ, giúp đỡ ngươi là việc ta cần phải làm."

Ương Ương đứng bên cạnh trợn trắng mắt.

Cô Đông lại gãi gãi đầu, hình như cũng đúng là thế thật. Chẳng phải kỵ sĩ chính là cha mẹ của toàn bộ sinh linh trong vùng cấm kỵ số 002 hay sao. Dù gì thì đó cũng là những lời mà mấy lão già kia nói.

Mà hắn, chính là một sinh linh được sinh ra trong vùng cấm kỵ số 002 đấy thôi, có vẻ như cũng chẳng có vấn để gì với việc Kỵ Sĩ giúp mình.

Khánh Trần hỏi:

"Vì sao khi đó ngươi lại rời khỏi vùng cấm kỵ số 002?"

Từ khi trở nên kính sợ Khánh Trần thì Cô Đông cũng không tiếp tục nói cô đông nữa, mà bắt đầu nói tiếng người, hắn kể cho Khánh Trần nghe vì sao mình lại ra ngoài.

Lúc trước, Cô Đông ra ngoài chinh chiến cũng là vì anh trai nhà hắn không thể chịu nổi việc hắn cứ triển khai những làn sóng giết chóc và ăn thịt động vật nhỏ trong vùng cấm kỵ số 002 nữa, Thanh Sơn Chuẩn cũng bị hắn trộm trứng, phiền đến mức cứ thấy là đuổi.

Thế là Cô Đông bèn đi ra ngoài để tìm đồ ăn, bỏ nhà đi trốn!

Theo quan điểm của Cô Đông, các ngươi không cho ta ăn động vật nhỏ trong nhà mình, vậy thì ta đi ăn nhà khác là được chứ gì?

Vùng cấm kỵ số 002 không thể ăn, vậy thì ta sẽ đi ăn khắp tất cả các vùng cấm kỵ khác!

Hôm nay tới vùng cấm kỵ số 004 ăn, ngày mai đi vùng cấm kỵ số 119 ăn, muốn ăn ở chỗ nào thì đến chỗ đó ăn.

Đây chính là dự tính ban đầu của Cô Đông khi rời khỏi vùng cấm kỵ số 002...

Zard ngồi bên cạnh nghe thấy thế, hốc mắt bỗng đỏ bừng lên: "A đáng thương quá đi, không ngờ ngươi lại ăn cơm trăm nhà* để lớn lên."

*Chỉ việc đi ăn xin khắp nơi