Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1804: Lương Tâm Còn Xót Lại Của Kỵ Sĩ




Lý Trường Thanh nói:

"Thật ra, ban đầu Khánh thị vốn có hai nhánh. Vào mấy trăm năm trước, gia chủ bây giờ của Khánh thị - Khánh Vân và những người khác thuộc cùng một nhánh, họ là thế hệ sau của Khánh Chẩn. Còn Khánh Khôn, Khánh Vũ lại ở một nhánh khác. Khi đó, tổ tiên của Khánh Khôn vẫn là họ La, họ là đời sau của đứa con riêng La Lam, vẫn thuộc Khánh thị."

Lý Trường Thanh:

"Vào kỷ nguyên văn minh trước, con riêng của Khánh thị, tức La Lam là Ảnh Tử của Khánh Chẩn, tình cảm giữa hai anh em ruột cực kỳ tốt, cho nên họ Khánh và họ La hợp nhất thành Khánh thị hoàn chỉnh. Tuy nhiên, hơn 200 năm về sau, Jindai vẫn luôn mưu đồ châm ngòi mối quan hệ giữa hai nhà Khánh, La, ý đồ phân tách gia tộc Khánh thị to lớn ra làm hai. Khi đó, hậu duệ họ La giả vờ cấu kết với Jindai để đối phó họ Khánh, sau đó lại bí mật liên kết với họ Khánh, cùng nhau lừa Jindai, Kashima một phen khốn khổ. Từ đó về sau, con cháu La thị nhận tổ quy tông, sửa lại thành họ Khánh."

Lão Nhị Thập Nhất gật đầu:

"Thảo nào lại phân hoá thành hai cực như vậy, thì ra là do tính cách di truyền cũng không giống nhau."

Lúc này, Thanh Sơn Hào đã chuẩn bị tiến vào bầu trời của chiến trường lục địa.

Lý Trường Thanh nói:

"Mở ra sa bàn tổng thể ra."

Toàn bộ hình ảnh về địa hình gần đó được sắp xếp tinh tế, xuất hiện trước mặt nàng như camera 360 độ. Nhưng vị trung tướng này bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, nàng nhìn thấy Khánh Trần, và cả Ương Ương trẻ trung, căng tràn sức sống bên cạnh Khánh Trần.

Lý Trường Thanh trầm mặc hồi lâu:

"Lão Nhị Thập Nhất, ngươi đã đi theo ta bao nhiêu năm rồi?"

Lão Nhị Thập Nhất vui vẻ cười haha:

"Từ lúc boss bắt đầu ngồi dự thính trong phòng hội nghị, nghe các thành viên hội đồng quản trị tổ chức họp, vào năm 18 tuổi, đến nay đã được 16 năm."

Lý Trường Thanh cười cười:

"Đúng thật là một khoảng thời gian không ngắn."

Bỗng nhiên nàng nói:

"Mở thiết bị phản trọng lực ra, trở về địa điểm xuất phát thôi."

"Hả?"

Lão Nhị Thập Nhất sửng sốt một chút:

"Không đến gặp Khánh Trần sao?"

"Không đi."

Nói xong, nàng rời khỏi phòng chỉ huy, Thanh Sơn Hào đột ngột bay vụt lên cao, tiến vào tầng bình lưu, sau đó nhanh chóng bay về phía phương bắc.

Trên đất liền, nhóm người Khánh Trần đều đã thấy rõ Thanh Sơn Hào, nhưng chỉ một giây sau, Thanh Sơn Hào lại không tiến tới, mà vọt thẳng vào những áng mây đen trên bầu trời đêm, biến mất không còn dấu vết gì nữa.

Khánh Trần nhìn vào giữa những đám mây đen: "Đi thôi, đến vùng cấm kỵ số 002."

Hắn dẫn đầu leo lên trên tấm lưng rộng lớn của con gấu sát thủ, ngồi trên cái cổ to khỏe của nó. Bấy giờ, Cô Đông – người vẫn luôn chinh chiến trên trời dưới bể, lại chủ động ngồi dịch về sau, nhường cho Khánh Trần vị trí trước nhất.

Con gấu sát thủ có vẻ rất không hài lòng với việc nhiều người trèo lên lưng mình như vậy, nhưng sau khi Cô Đông đấm cho nó một cú thì nó lại ngoan ngoãn như cũ.

Khánh Trần nhìn về phía Cô Đông, tò mò hỏi:

"Tính tới giờ, ngươi kiểm soát được bao nhiêu vùng cấm kỵ rồi?"

Cô Đông:

"Cô Đông!"

(Sáu vùng, trong vùng cấm kỵ số 40, có một con trăn cực kỳ khó chơi, phương pháp chiến đấu của ta không thể đối phó được nó, không đánh gục nổi. Trước đó, ta đã hao phí thời gian hai năm với nó. Thế nhưng, không biết khoảng thời gian trước có chuyện gì xảy ra, nó đã bị giết bởi một thứ gì đó rất khủng khiếp, nhờ thế nên ta mới có cơ hội chinh phục nơi đó.)

Khánh Trần hơi sửng sốt.

Vùng cấm kỵ số 40?

Chẳng phải đó là vùng cấm kỵ mà trước đây hắn đã đi qua khi ngồi trên đầu máy xe lửa hơi nước cùng nhóm người Ma Kinh Kinh sao. Bên trong đúng thật là có một con trăn khổng lồ muốn nuốt trọn toàn bộ đoàn tàu hơi nước, cuối cùng lại bị đoàn tàu hơi nước trực tiếp đâm thủng...

Khánh Trần nhìn về phía Cô Đông, không ngờ lúc ấy Cô Đông cũng đang ở trong vùng cấm kỵ đó, mà đoàn tàu hơi nước mình ngồi lại đúng lúc giết chết vua của muôn thú ở nơi đó…

Ngươi nói xem, không phải là quá trùng hợp sao?

Khánh Trần lạnh nhạt nói:

"Ta giết."

Lần này đến lượt Cô Đông sững sờ:

"Cô Đông?"

(Ngươi á? Ta không tin! Làm sao ngươi có thể giết được một con trăn khổng lồ to lớn như vậy được! Ta cảm giác như nó sắp thành tinh luôn rồi!)

Vừa nói, Cô Đông vừa giang hai cánh tay ra múa may:

"Cô Đông!"

(Lớn như vậy!)

Khánh Trần lại hờ hững nói lấp lửng:

"Có phải cái đuôi của nó bị xuyên thủng, cuối cùng vì giãy dụa chảy máu quá nhiều mà chết hay không?"

Cô Đông lập tức cảm thấy kính nể, nếu không thật sự ra tay giết chết con trăn khổng lồ thì làm sao có thể biết nguyên nhân cái chết của nó được, hơn nữa còn nói chính xác vị trí của vết thương?!

Hắn bắt đầu nhìn vị thủ lĩnh đời sau của Kỵ Sĩ này bằng một con mắt khác. Thành thật mà nói, ban đầu hắn không phục cho lắm, nhưng hắn cũng là một thành viên của vùng cấm kỵ số 002, cho nên tất nhiên cũng là một “thần dân” của Khánh Trần, bề ngoài không phục cũng không được.

Nhưng nếu muốn hắn thật sự kính nể Khánh Trần từ tận đáy lòng thì lúc ấy cũng chưa cơ sở nào để tin tưởng cả.

Nhưng bây giờ thì khác, Cô Đông thật sự cho rằng con trăn khổng lồ kia là do Khánh Trần giết!

Làm được đến thế thì phải tài giỏi đến nhường nào cơ chứ?!

Ương Ương đứng bên cạnh, vừa quan sát Khánh Trần diễn sâu, vừa tự hỏi sau khi trở về, liệu mình có nên đích thân dẫn dắt Maki-chan hay không, để nàng đỡ phải học ba cái thói hư tật xấu đầy mình của Kỵ Sĩ.

Cô gái nhỏ đó là chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của tổ chức Kỵ Sĩ rồi đấy.