Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1806: Ăn Cơm Trăm Nhà




Cô Đông: "?"

Bà mọe nó chứ ăn cơm trăm nhà để lớn lên!

Người khổng lồ nọ nhìn về phía Khánh Trần, sau đó dùng ngón tay chỉ vào đầu, ý là: Người bạn này của ngươi hơi có vấn đề gì đó đúng không?

Khánh Trần lặng lẽ gật đầu:

"Ngươi nói tiếp đi."

"Ta mới vừa nói đến đâu rồi ấy nhỉ?"

Cô Đông quên mất chủ đề vừa rồi.

Zard:

"Ăn cơm trăm nhà để lớn lên."

Cô Đông:

"Ừm, năm đó, ta ăn cơm trăm...Không phải! Là ta bắt đầu đi đến các vùng cấm kỵ bên ngoài vùng số 002 kiếm ăn mới đúng, ngươi đừng có tiếp lời ta nữa!"

Khánh Trần nhìn Zard một cách vô cảm:

"Trước tiên thì ngươi cứ im lặng đi đã."

Cô Đông:

"Mới đầu ta còn chưa cường tráng như bây giờ, cho nên chỉ có thể bắt vài động vật nhỏ để ăn. Tất nhiên là những động vật đó nhất định đều phải vượt qua ngưỡng siêu phàm thoát tục mới được, nếu không thì cũng chẳng có tác dụng gì. Khi mới đặt chân tới các vùng cấm kỵ khác, ta luôn bị đánh đập và truy đuổi bởi đủ loại sinh vật đến từ những nơi đó. Cũng phải tới tận sau này mới từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, khẩu vị cũng phong phú lên, có thể ăn được rất nhiều loài động vật nhỏ."

Zard vui vẻ cười haha:

"Ngươi cũng có tấm lòng yêu thương phết nhỉ, thích động vật nhỏ đến thế cơ mà."

Cô Đông:

"?"

Khánh Trần câm lặng, ban đầu hắn còn cảm thấy hơi xót xa cho Cô Đông. Dù sao thì Cô Đông cũng phải rời nhà ra đi một mình, còn bị kẻ khác bắt nạt ở bên ngoài, lại không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào.

Nhưng rồi hắn lại nghe thấy câu nói cuối cùng, vậy ra đối với Cô Đông, ý nghĩa thuở ban sơ của việc trở nên mạnh mẽ chỉ là để làm phong phú thêm hương vị của các món ăn thôi hả?

Bấy giờ, Khánh Trần đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Đinh Đông không ăn động vật, mà chỉ ăn những loài hoa thơm cỏ lạ kia, vậy nên hắn không cường tráng như Cô Đông.

Còn Cô Đông, vì ăn rất nhiều động vật nên dần dần trở nên mạnh mẽ.

Cơ thể của con trăn khổng lồ ở vùng cấm kỵ số 40 kia có thể trở nên to lớn như vậy, cũng là do không ngừng ăn, liên tục ăn.

Vậy thì, thật ra loài người cũng có thể ăn thật nhiều thịt động vật để mạnh lên chứ nhỉ. Trước đây không có điều kiện để làm vậy, nhưng hiện giờ đã có Cô Đông, há chẳng phải là đã có điều kiện đó rồi hay sao?

Chỉ tiếc rằng, ngay cả thương nhân bán vũ khí đạn dược không - thời gian như Zard cũng không thể mang theo vật sống để trực tiếp đi xuyên qua. Nếu không thì học viện nông vụ lại có thể bổ sung thêm một vài chủng loại mới rồi.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Nếu như sau này lại có vùng cấm kỵ nào không chinh phục được thì ngươi có thể tới tìm ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có lẽ ta có thể đi cùng với ngươi."

"Thật sao?"

Cô Đông hơi sửng sốt, ngay sau đó lại bắt đầu trở nên thận trọng:

"Bây giờ ta đã có gấu sát thủ, những vùng cấm kỵ không chinh phục được cấm kỵ đã rất ít đi rất nhiều."

"Vùng cấm kỵ số 001 thì sao?"

Khánh Trần hỏi.

Cô Đông nói:

"Nơi đó rất quái lạ, rõ ràng những sinh linh được sinh ra ở vùng cấm kỵ như chúng ta sẽ hoàn toàn không bị quy tắc trói buộc. Nhưng vùng cấm kỵ số 001 thì lại không giống vậy, ngay cả chúng ta cũng phải tuân theo quy tắc. Trừ khi là sinh linh được sinh ra ngay trong vùng cấm ky số 001 thì mới không cần thôi. Trong khu rừng rậm đó, dường như có rất nhiều hơi thở của sức mạnh, nhưng chúng lại không ra ngoài, mà chỉ thích mở rộng biên giới của vùng cấm kỵ số 001 liên tục, muốn sát nhập toàn bộ thế giới vào trong quy tắc đó. Thật đáng tiếc, một nơi như vậy chắc chắn có nhiều đồ ăn ngon lắm đây."

Khánh Trần dở khóc dở cười, sao lại quay về đề tài đồ ăn rồi thế này.

Cùng lúc, con gấu sát thủ tiến vào vùng cấm kỵ, điều kỳ lạ là khi Khánh Trần tiến vào vùng biên giới của những vùng cấm kỵ khác thì đều sẽ bị một trận gió tà quét qua.

Người trong liên bang đều biết, đó chính là một dấu hiệu đánh giá ngươi có đủ tiêu chí để đi vào vùng cấm kỵ hay không.

Thế nhưng, khi Khánh Trần tiến vào vùng cấm kỵ số 002, hắn cảm nhận được những luồng gió ấm áp.

Có lẽ đây chính là cảm giác được về nhà nhỉ.

Trong lúc hắn đang suy tư, Cô Đông đã vỗ vỗ con gấu sát thủ, bảo nó dừng chân.

Khánh Trần nhìn lên trên đỉnh đầu, nơi đó có một sinh vật không biết tên đang xõa tung cái đuôi phủ đầy lông trắng để cuốn lấy hơn mười quả gì đó màu vàng, mọc ra từ tán cây.

Đinh Đông cười híp mắt chạm vào cái đuôi kia, nâng tất cả trái cây trong lòng bàn tay, cái đuôi xù lông được thu lại, những tiếng xào xạc vang lên từ trong tán cây, dường như động vật nhỏ kia đã chạy đi xa rồi.

Từ đầu đến cuối, Khánh Trần đều không thể nhìn rõ rốt cuộc nó là con gì.

Đinh Đông đưa trái cây cho Khánh Trần:

"Đinh Đông!"