Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1799: Vết Sẹo




Thế nhưng, hắn còn chưa kịp thực hiện thì đã thấy lưỡi kiếm trên ngực mình vặn nhẹ một cái, sự đau đớn buốt tim thấu xương đã khiến cho cuộn tranh trên tay hắn rơi xuống đất.

Trịnh Viễn Đông không hiếu chiến, rút kiếm, thu kiếm, quay người, liền mạch lưu loát.

Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào con gấu sát thủ, cho đến hai giây sau mới có người chú ý tới họa sĩ đã quỳ trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Ý chí chiến đấu của binh sĩ Trần thị bắt đầu tán loạn.

Trên lý thuyết thì sư đoàn dã chiến cần có một người đôn đốc tác chiến, một khi phát hiện ra đào binh trên chiến trường thì sẽ nổ súng bắn chết ngay lập tức.

Khi binh sĩ bắt đầu có ý nghĩ muốn bỏ chạy, phản ứng đầu tiên của họ là nhìn xem những người đốc chiến kia đang ở đâu. Thế nhưng, ngay sau đó, họ lại phát hiện ra, những viên đôn đốc kia đã chết hết sạch.

Thậm chí họ còn không nhận ra những người đôn đốc tác chiến kia chết từ lúc nào!

Quân đội Trần thị bắt đầu tan rã, nhân lúc những người khác không chú ý, một số binh lính lẻ tẻ ngoài rìa đội hình quay đầu bỏ chạy về vùng núi phía Bắc.

Có người thứ nhất, ắt sẽ có người thứ hai.

Đội ngũ Trần thị như một quả bóng bay bị thủng ở mạn Bắc, khí bên trong quả bóng tuôn ra không ngừng, người chạy trốn cũng càng ngày càng nhiều, bóng bay càng ngày càng xẹp.

Tuy nhiên, ngay khi những đào binh bắt đầu tản ra, quân đội Vô Diện Nhân đã chờ đợi từ sớm, họ vẫn bảo tồn được toàn bộ cơ cấu tổ chức, 41 người, không thiếu một ai.

Trong màn đêm, quân đội Vô Diện Nhân lặng lẽ theo sau những người đào ngũ, với thân phận chiến sĩ có sức mạnh gen cấp B, họ nhẹ nhàng xử lý những binh lính đã mất đi ý chí chiến đấu kia.

Dưới lớp ngụy trang của bóng đêm, dường như 41 chiến sĩ gen cấp B chính là hồi chuông báo tử cuối cùng cho quân sĩ Trần thị.

Họ chính là người đã cố ý thả cho những đào binh của Trần thị chạy đi.

Những đôn đốc viên của Trần thị cũng là do họ ám sát từ trước.

Vô Diện Nhân không có ý định lấy 41 người để làm lay chuyển cả sư đoàn dã chiến. Họ chỉ cần mở ra một lỗ hổng chạy trốn ở rìa đội ngũ là có thể đuổi giết hơn trăm dặm và tiêu diệt hết từng kẻ đào ngũ một.

Lúc này, vết sẹo do kiếm để lại trên mặt những Vô Diện Nhân trông dữ tợn vô cùng.

Thật ra, những Vô Diện Nhân biết họ ra nhập trận chiến là để giết người, là để hy sinh.

Chỉ có cống hiến ý chí và xương máu thì họ mới có thể thay mặt ông chủ Khánh Khôn của họ chứng minh lập trường, cũng như lòng trung thành với Khánh Trần và ảnh tử. Làm như vậy thì mới có thể giúp nhiều người tránh được việc thanh lý sau này hơn.

Quân đội Vô Diện Nhân cho rằng, kết cục sau cùng của họ, chắc hẳn là phải trả giá bằng mạng sống để bảo vệ Khánh Trần rút lui.

Họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Dù sao thì đội ngũ Trần thị cũng đông như vậy, chỉ riêng phía nam đã có hai hạm đội, một sư đoàn bộ đội dã chiến và hai lữ đoàn. Chỉ cần là người bình thường thì đều cảm thấy rằng, chắc chắn tất cả mọi người sẽ phải chôn thây ở chốn này.

Thậm chí, họ còn cho rằng, dù bản thân có chết ở chỗ này, cũng chưa chắc có thể đưa Khánh Trần đi được.

Kết quả thì lại khá bất ngờ, rõ ràng họ định hành động sau khi ảnh tử rời đi. Nhưng khi họ đuổi tới chiến trường, trận chiến sắp kết thúc mẹ nó luôn rồi…

Chuyện này cũng khiến cho quân đội Vô Diện Nhân hơi lúng túng, dù sao thì cũng phải làm thêm cái gì đó chứ!

Thôi thì đi săn lùng những kẻ đào ngũ vậy.

Trong chiến tranh, phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng còn sống mới được coi là chiến thắng. Nếu thả cho những đào binh này trốn chạy thì Trần thị vẫn có thể tập hợp họ lại, tạo thành một nhánh quân mới thêm lần nữa.

Khi tỷ lệ thương vong vượt qua 50% thì đội quân này mới bắt đầu tan rã, cũng đã có thể coi là cực kỳ tinh nhuệ rồi.

Chiến trường chính diện đã bắt đầu tan rã, cũng có nghĩa là thế cục thắng lợi đã được xác định.

Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm.

Trên chiến trường, có lẽ kẻ duy nhất còn chưa hả giận chính là con gấu sát thủ kia.

Suy cho cùng thì tự dưng bị ông chủ Trịnh kéo tới đây vào lúc nửa đêm, còn bị đánh một trận, không giết chóc đến tận khi trời sáng thì thật khó mà giải tỏa sự căm hận.

Chỉ có điều, con gấu sát thủ này tấn công rất bừa bãi, nó không chỉ giết quân lính Trần thị, mà khi gặp lợn rừng và người khổng lồ của vùng cấm kỵ số 002, nó cũng muốn giết hết.

Hai con ngươi đỏ tươi của con gấu sát thủ đảo quanh bốn phía, cho đến khi nó nhìn thấy Cô Đông.

Trái tim Khánh Trần rét lạnh, chỉ sợ rằng Triệu Hoán Thuật này sẽ phản tác dụng.

“Cẩn thận…”

Khánh Trần nói.

Thế nhưng, vừa dứt lời, hắn đã thấy Cô Đông đang hằm hè di chuyển về phía con gấu sát thủ một cách chậm rãi.