Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1798: Gấu Sát Thủ




Zard nhìn thoáng qua Huyền Vũ còn đang ngủ say, nhủ thầm trong lòng, lần này Tiểu Vũ sẽ tỉnh lại, phải kết thúc trận chiến trước khi Tiểu Vũ tỉnh lại, không thể để cho hắn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy được:

“Nhanh chóng kết thúc chiến đấu thôi.”

Nói đoạn, hắn vừa la hét loạn xạ vừa xông ra ngoài.

Không thể không nói rằng, con gấu sát thủ mà ông chủ Trịnh kêu gọi ra đúng thật là ghê gớm. Chỉ bằng một mình con gấu nâu da dày thịt béo này là có thể nắm vững kết cục chiến thắng.

Cũng không thể nói rằng nó hung ác hay giết địch nhanh đến thế nào, mà nó lại xuất hiện ở đúng trung tâm của đội quân Trần thị, lập tức khiến cho tất cả những sắp xếp của họ bị rối loạn.

Cộng thêm việc Ương Ương nắm được thế chủ động, cho nổ hỏa lực cực lớn vào đội quân, phía Trần thị lại càng không có thứ gì cản nổi.

Những dị năng giả bình thường, cho dù là Kỵ Sĩ thì loại hình chiến đấu của tất cả cũng đều là lực sát thương cao, lượng máu thấp, phòng thủ kém. Vì vậy, cho dù Trần Dư có là á thần đi chăng nữa, nếu thật sự muốn cứng đối cứng, bắn hỏa lực pháo điện từ - chủ lực của cứ điểm trên không thì cũng ắt sẽ phải chết.

Mà những sinh linh trong vùng cấm kỵ thì khác biệt, trời sinh họ đã là mình đồng da sắt. Thêm vào đó, họ coi các loại trái cây mà nhóm người Khánh Trần nâng niu như báu vật chỉ là một món tráng miệng sau bữa chính, ví dụ như quả Trường Sinh Thiên. Thế nên, nuôi được một vài loại quái vật hiếm thấy cũng là chuyện rất dễ dàng.

Vừa rồi có một người nào đó đã bắn ra một quả tên lửa RPG, nhưng cũng chỉ có thể làm nổ được một mảng da trên lưng nó, chứ xương cốt thì chẳng chạm đến được.

Chuyện kinh khủng nhất là năng lực hành động của con gấu sát thủ này còn cực kỳ mạnh. So sánh tốc độ của xe tăng chiến đấu chủ lực, chạy bằng năng lượng hạt nhân với nó thì cũng chỉ là hạng xoàng.

Để ổn định tinh thần binh lính, vị họa sĩ đang ẩn mình trong quân đoàn Trần thị kia lại phải vặn nát thêm hai tác phẩm tâm huyết nữa.

Chỉ thấy hai pho Kim Ngô Vệ giống như thiên thần, cầm rìu vọt tới trước mặt gấu sát thủ. Chỉ với một cái tát, hai pho Kim Ngô Vệ đều bị đánh bay.

Giữa đám đông, sắc mặt vị họa sĩ Trần thị tái nhợt đi khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn mặc quân phục của chiến sĩ cấp thấp, bình tĩnh tháo ba lô hành quân của mình xuống.

Vào lúc ba lô được mở ra, tám cuộn tranh cuối cùng còn sót lại cũng lộ rõ.

Đây chính là thứ được đặt ở đáy hòm của mọi họa sĩ Trần thị.

Họa sĩ họ Trần nọ rút ra hai cuộn tranh, còn chưa kịp vặn nát thì một thanh kiếm màu đen dài đã đâm xuyên qua cơ thể hắn từ sau lưng.

Kiếm đâm từ mạn sườn, chọc thủng trái tim, máu tươi chảy dọc theo mũi đao, nhỏ lên trên chiếc ba lô đang mở toang trước mặt người họa sĩ, nhuộm đỏ tất cả những cuộn giấy còn lại của hắn ta.

Hà Kim Thu và Trịnh Viễn Đông biến mất ngay sau khi con gấu sát thủ vừa mới xuất hiện.

Ông chủ Hà thừa dịp gấu sát thủ gây ra hỗn loạn, đột phá vòng vây bằng Thanh Ngọc Tâm Kiếm chín chuôi, không rõ tung tích, hắn đã hoàn thành lời hứa và giao dịch của mình.

Về phần Trịnh Viễn Đông, hắn thu lại toàn bộ nhuệ khí trên người. Với bộ quân phục của Trần thị, hắn lại nhanh chóng xâm nhập vào bên trong đám binh lính một lần nữa.

Hắn không rời đi, mà vẫn tiếp tục tuần tra trong đám đám đông, tính toán tìm ra nơi họa sĩ Trần thị đang ẩn núp.

Ông chủ Trịnh hiểu rất rõ một vấn đề, khi đối mặt với họa sĩ Trần thị thì nhất định phải giải quyết dứt khoát, muốn bắt giặt thì phải bắt vua trước. Bởi vì ngươi hoàn toàn không biết rốt cuộc đây là vị họa sĩ như thế nào, đã lưu giữ bao nhiêu năm tâm huyết, mang theo bao nhiêu cuộn tranh.

Nếu vị họa sĩ Trần thị đang có mặt ở đây thật sự đột ngột mở ra hơn một ngàn bức tranh giống như Trần Huyền Vũ năm đó, chỉ sợ là tất cả mọi người ở đây đều phải chết sạch bằng hết.

Cho nên, chỉ cần vị họa sĩ này còn chưa chết một phút nào, thì chiến cuộc này vẫn chưa thật sự có phần thắng trong một phút đó.

May mắn thay, hắn đã tìm thấy rồi.

Ấn tượng của những kẻ du hành thời gian trên thế giới với Trịnh Viễn Đông vẫn luôn là người đứng đầu Côn Luân, viện trưởng của học viện, tác phong phóng khoáng. Nhưng đại đa số người du hành thời gian đều không biết, Trịnh Viễn Đông còn là sát thủ xếp hạng nhất trong liên bang.

Còn nắm giữ kiếm thuật thành thạo điêu luyện.

Kiếm hắn dùng cũng là thanh được thần minh để lại nhân gian.

Họa sĩ Trần thị không nhìn lưỡi kiếm một cách khó tin như trong các loại phim truyền hình, điện ảnh. Hắn không hề do dự, định vặn nát hai cuộn tranh trong tay, cố gắng tạo ra những thương tổn cuối cùng cho sát thủ đằng sau lưng.