Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1780: Tỷ Lệ Đào Thải Cao




Trần Chước Cừ bỗng nói:

“Các ngươi thất bại rồi à?”

Câu nói này khiến Hồ Tĩnh Nhất phải dừng bước.

Trần Chước Cừ:

“Trong hạng mục khiêu chiến này, chỉ cần ngươi không có ngã chết tức là không hoàn toàn thất bại, cho nên các ngươi vẫn đang là người khiêu chiến. Có nhớ Tiểu Thất ca nói gì không? Không chết thì phải tiếp tục tiến lên.”

Nói đến đó, Trần Chước Cừ bỗng nhìn tất cả mọi người, sau đó chỉ vào vách núi 48 mét:

“Quy tắc nói rằng, vách núi thứ hai này không phải dành cho người thành công, mà là dành cho tất cả những người chưa nhận thua, cho nên các ngươi không có quyền yêu cầu họ đi chỗ khác. Chỉ cần họ còn sống, còn chịu đứng trước vách núi này thì họ vẫn chưa thua. Mỗi người trong chúng ta đều chịu rất nhiều đau khổ với cửa thứ nhất, bây giờ thấy những người mình đầy thương tích thế này mà vẫn không chịu thua thì hẳn phải nên khâm phục mới đúng.”

Những người khiêu chiến đều im lặng, có người phản bác rằng:

“Ngay cả ở cửa thứ nhất họ còn phải trầy trật, bây giờ đi khiêu chiến cửa thứ hai không thấy mất thời gian sao?”

Câu này cũng rất có lý, mấy người nhao nhao tán thành:

“Bỏ cuộc sớm cũng là tốt cho họ, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây.”

Trần Chước Cừ tức giận:

“Các ngươi quá ích kỷ! Trong tất cả mọi người ở đây, ta hẳn là người mong muốn chiến thắng nhất, nhưng ta không thể nói được những lời như các ngươi vừa thốt ra.”

Có người tán thành:

“Ta không nghĩ họ khác với chúng ta, tất cả mọi người trên con đường này đều là đồng hành, là chiến hữu kề vai chiến đấu, ta đồng ý để họ ở lại.”

“Ta cũng thế!”

Một nam sinh cao to lực lưỡng cười nói:

“Ta cũng tán thành, mẹ nó chứ chơi có một trò khiêu chiến thôi mà các ngươi cũng biến nó thành cung tâm kế cho được. Chỉ có một trò khiêu chiến cũng có thể khiến các ngươi tức giận, xa lánh bạn học, nếu một ngày nào đó phải kề vai chiến đấu thì biết đâu còn bị các ngươi phá tới chết! Hồ Tĩnh Nhất, ta khâm phục ngươi từ lâu rồi, ta tên Trương Hổ Bảo, rất hân hạnh được làm quen.”

“Ta tên Lương Mông Thuận, hân hạnh được làm quen.”

“Ta tên Diệp Hàm, hân hạnh được làm quen.”

“Ta tên Trương Quân Lập, hân hạnh được làm quen.”

Càng lúc càng có nhiều người bênh vực Hồ Tĩnh Nhất, cũng khiến Hồ Tĩnh Nhất không biết nên làm sao.

Hắn im lặng cả buổi, cuối cùng cười với mọi người:

“Cảm ơn mọi người, nhưng chúng ta vẫn nên đi vách núi thứ ba để tập luyện, không sao đâu, tập luyện ở đó cũng được, cùng lắm thì khiêu chiến cửa thứ ba luôn. Thế thì chúng ta tập luyện nhiều hơn các ngươi tận 48 tiếng đấy. Đến lúc đó thì độ thuần thục của chúng ta sẽ cao hơn các ngươi.”

Những lời này cũng khiến Trần Chước Cừ ngây ngẩn, không ngờ tên này lại tự an ủi mình như thế.

Trần Chước Cừ nói:

“Đần thì có đần, nhưng mà ngươi cũng rộng rãi, lạc quan.”

Hồ Tĩnh Nhất ngạc nhiên, không biết câu này của Quyển Vương là đang khen mình hay là mắng mình.

Không chờ hắn kịp phản ứng, Tiểu Thất đi từ xa đến:

“Rất hay.”

Tiểu Ngũ thản nhiên điểm mặt vài người:

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi...ra đây.”

Hắn điểm danh liên tục bốn mươi người!

Những học viên bị điểm mặt hơi bối rối, vừa nãy họ cũng ỷ vào việc Tiểu Thất và Tiểu Vũ không có ở đây nên mới dám xa lánh bạn học.

Nhưng không ngờ Tiểu Thất lại đang chờ cảnh tượng này, sau đó loại trừ hết những học viên có tâm thái chẳng ra gì đó.

Tiểu Thất vui vẻ cười nói:

“Bốn mươi người các ngươi vừa nãy đều tham gia xa lánh bạn học, năm đó lúc ta còn đi học ghét nhất là loại người như các ngươi, cút đi nhanh lên, các ngươi đã bị hủy bỏ tư cách khiêu chiến, mỗi người còn bị trừ thêm 20 điểm.”

Bốn mươi học viên nọ chạy đi với sắc mặt ảm đạm, họ còn chưa ngu ngốc đến nỗi cãi lại Tiểu Thất, nhìn Tiểu Thất mỗi ngày đều ngậm Tử Lan Tinh tu luyện, e là có thể đánh chết họ chỉ với một đấm...

Sau khi bốn mươi học viên nọ đi xa, Tiểu Thất quay lại:

“Đừng có đứng ngẩn ngơ nữa, thời gian của các ngươi không còn nhiều đâu.”

Mọi người vẫn còn hơi hoang mang, chẳng ai ngờ Tiểu Thất đào thải một lúc bốn mươi người!

Tỉ lệ đào thải cao thế?

Tiểu Thất cười nói:

“Làm sao? Cảm thấy cách làm của ta cực đoan quá à?”

Trần Chước Cừ nghĩ rồi nói:

“Không, chẳng qua là vì cảm thấy tiếc nuối thôi.”

Tiểu Thất nói:

“201 người các ngươi ở đây sẽ phải kề vai chiến đấu trong tương lai, có hiểu ý ta không? Nếu như lúc này ta không đá những người này ra ngoài thì mai này họ sẽ hại chết các ngươi. Nếu ta là các ngươi thì ta sẽ cảm thấy may mắn, bởi vì trước khi các ngươi ra chiến trường đã kịp lúc rời xa những kẻ có thể hại chết các ngươi. Các ngươi nên nhớ kỹ rằng tất cả những người ở lại đều phải là người đáng để tin tưởng, trên con đường này có thể có người thông minh biết đi đường tắt, cũng có thể có người lấy cần cù bù thông minh, nhưng tuyệt đối không được phép có con sâu làm rầu nồi canh. Thôi, đi tập luyện nhanh đi.”