Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1781: Vương Trung Vương




Hôm nay sẽ lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

“Mọi người khoan vội! Chúng ta cần chia thời gian khiêu chiến.”

Trần Chước Cừ bỗng nói:

“Ở vách núi 48 mét này chỉ có 100 vị trí khiêu chiến, mặc dù nhiều hơn cửa thứ nhất, nhưng chúng ta vẫn phải xếp hàng chời đợi, thay phiên huấn luyện. Thế thì hiệu suất sẽ giảm đi rất nhiều, mà những người đang chờ cũng sẽ thấy mệt mỏi.”

Dưới vách núi 48 mét, những người khiêu chiến yên lặng lắng nghe.

Họ cũng nhận ra vấn đề này, nhưng lại không nói thẳng ra như Trần Chước Cừ, cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Lúc này, Trần Chước Cừ:

“Ta định chia mọi người làm hai nhóm, một nhóm ban ngày, một nhóm ban đêm, sau khi chia ra rồi, tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt trong thời gian không tập luyện.”

“Chia thế nào?”

Một người khiêu chiến tò mò nói:

“Ai ban đêm, ai ban ngày? Tập luyện ban đêm có vẻ rất thiệt thòi.”

“Rút thăm, như thế là công bằng nhất.”

Trần Chước Cừ nói:

“Những người tập luyện ban đêm khá là thiệt thời, một là lệch thời gian nghỉ ngơi, hai là ban đêm trời tối, tầm nhìn khá thấp. Cho nên thời gian tập luyện của nhóm ban đêm là 13 tiếng, ban ngày là 11 tiếng. Bây giờ là 8 giờ sáng, 11 tiếng sau là 7 giờ tối, nhóm ban đêm sẽ bắt đầu vào lúc đó.”

Mọi người nhìn nhau, tạm thời cũng không nghĩ ra được cách nào khác.

Còn chưa chờ họ nói gì thì Trần Chước Cừ bỗng nhìn Hồ Tĩnh Nhất:

“Các ngươi cũng tới rút thăm đi.”

Hồ Tĩnh Nhất yên lặng gật đầu.

Lúc này, có người khiêu chiến bỗng nói:

“Nhưng chúng ta có 201 người, vị trí khiêu chiến chỉ có 100 chỗ, còn dư một người thì sao mà chia?”

Lần này, tất cả mọi người đều khó xử.

Trần Chước Cừ nghĩ một lúc:

“Các ngươi chờ ta một lát.”

Nói xong, Trần Chước Cừ tự đeo dây an toàn lên người mình ngay trước mặt mọi người.

“Khoan đã, Quyển Vương đang định làm gì thế?”

Có người ngơ ngác nói.

Đang lúc họ khó hiểu, đã thấy Trần Chước Cừ dùng cả hai tay hai chân bò lên vách núi 49 mét, động tác thành thạo, vững vàng hơn nhiều người.

Trần Chước Cừ hoàn thành khiêu chiến sớm, thời gian nghỉ ngơi là nhiều nhất, vào lúc những người khác còn đang nhìn thì nàng đã bắt đầu huấn luyện cửa thứ hai này rồi, cho nên nàng cũng đã thăm dò được tuyến đường thích hợp nhất sớm hơn những người khác.

Mà quan trọng nhất là Trần Chước Cừ còn có vài ưu thế, thân là học viên đầu tiên hoàn thành khiêu chiến, nàng nhận được hai phần thưởng, cũng có nghĩa là nàng đã ăn 4 quả Trường Sinh Thiên.

Trần Chước Cừ nặng có 46 ký, 4 quả Trường Sinh Thiên tăng cho nàng sức mạnh của 60 ký, mang tính quyết định đối với nàng.

Bây giờ điều có thể hạn chế nàng chỉ còn thể lực, sức chịu đựng, và phải làm quen với tuyến đường leo lên.

Phải biết rằng Thanh Sơn Tuyệt Bích 600 mét, dù là chiến sĩ gen cấp F không có ý chí chèo chống cũng sẽ thấy kiệt lực, là một khái niệm hoàn toàn khác.

Lúc này, những người khiêu chiến đứng dưới vách núi 48 mét ngước nhìn nữ Quyển Vương này trèo lên trên như một con thạch sùng.

Hơn mười phút sau, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Trần Chước Cừ lên đến đoạn cuối cùng của vách núi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên bám vào mép vách núi...

Đó là độ cao 48 mét, bằng một tòa nhà 10 tầng, mọi người chỉ cần nhìn lên đỉnh vách núi cũng đã có cảm giác quá sức rồi.

Thế mà vị nữ Quyển Vương này đã hoàn thành khiêu chiến như thế đấy.

Trần Chước Cừ thở hồng hộc nói:

“Các ngươi rút thăm đi, ta đi khiêu chiến cửa thứ ba. Vậy là...đủ để chia rồi.”

Trên vách đã, nữ Quyển Vương này dùng tư thái chật vật nhất để nói ra câu nói tàn nhẫn nhất.

Ánh mắt những người khiêu chiến nhìn Trần Chước Cừ như đang nhìn một vị thần tiên.

Hoặc là cảm giác như mình chơi game vượt ải đánh boss, bị boss đánh vô số lần mà thấy một người nào đó qua ải một cách dễ dàng.

Đó là người chơi cao cấp trong truyền thuyết đó sao? Chẳng trách nàng có thể trở thành người chạy điểm giỏi nhất trong học viện.

Đó không phải là Quyển Vương gì cả, mà là vương trung vương!

“Cái đệt.”

Hồ Tĩnh Nhất buột miệng nói.

Ngay cả Tiểu Thất cũng yên lặng ngửa đầu nhìn lên:

“Ngầu!”

Tiểu Ngũ:

“…”

Họ chỉ cảm thấy tự nhiên mình bị nghèo từ ngữ, không biết nên dùng từ nào để biểu đạt sự tán thưởng trong lòng.

Hồ Tĩnh Nhất và Trần Chước Cừ, cứ như là hai mặt của cuộc đua, người trước là đó giờ không thắng nổi, người sau là đó giờ chưa từng thua...

Trần Chước Cừ buộc dây an toàn, từ từ nhảy xuống, đầu tiên là đến trước mặt Tiểu Thất, đưa tay ra.

“Hả?”

Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng.

Trần Chước Cừ nói:

“Phần thưởng cho cửa thứ hai, ta là người đầu tiên, cho nên vẫn là hai phần.”

Vị nữ Quyển Vương này bỗng biến thành người mê tiền, Tiểu Thất đánh giá đối phương, thậm chí hắn còn có cảm giác đối phương đã bắt đầu tính cách bán Tử Lan Tinh, rồi nên mua một căn biệt thự thế nào cho người nhà trong đầu...

Tiểu Thất đưa phần thưởng với một tâm trạng phức tạp, sau đó Trần Chước Cừ không hề do dự ăn hết hai quả Trường Sinh Thiên rồi đi về phía vách núi ở cửa thứ ba.