Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1779: 48 Mét




Cửu Nhiễm lắc đầu rồi trả lời:

"Ta đã đi rồi nhưng dường như nàng biết mình đang tham gia thử thách tuyển chọn của Bạch Trú nên hoàn toàn không để ý đến ta. Ta nói mời nàng gia nhập Hồng Diệp nàng cũng không thèm để ý. Sau đó ta lại nói mời nàng gia nhập Cửu Châu, nàng cũng phớt lờ ta."

Cửu Nhiễm ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Ta biết nàng rất thích tiền nên đã đưa ra đề nghị cho nàng phí an trí, nhưng cuối cùng nàng vẫn từ chối. Hình như cô gái yêu tiền này đã không còn ham tiền nữa rồi, ánh mắt cũng vô cùng trong suốt. Không đúng, nàng vẫn rất yêu tiền, thậm chí còn kiếm tiền trên ứng dụng của học viện, nhưng trong lòng nàng đã xuất hiện một mục tiêu quan trọng hơn."

Ngu Thành cảm thấy vô cùng đau đầu, làm người không thích lại cứ nhất quyết phải đi làm Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ trên thế giới có danh tiếng tốt đến vậy ư?

Cửu Nhiễm nhìn về phía Hà Kim Thu rồi nói:

"Ông chủ, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Hà Kim Thu suy nghĩ một lát rồi mới quyết định, hắn nói:

"Triệu hồi tất cả người du hành từ 22 tuổi trở xuống của chúng ta, để họ lên đảo tìm Côn Luân báo danh gia nhập học viện du hành, để họ trở thành học sinh. Sau đó dặn họ thành lập câu lạc bộ kiếm điểm tích lũy như những học sinh khác, tranh giành hối đoái Tử Linh Lan. Không phải Khánh Trần thích cung cấp tài nguyên cho học viện sao? Vậy thì kéo hết quân tinh nhuệ của ta vào học viện để tranh giành với đám học sinh kia. So với chuyện quan tâm những tranh đấu bên ngoài thì điều quan trọng hơn bây giờ là phát triển năng lực bản thân."

Tình cảnh của Cửu Châu hiện tại rất kỳ diệu, mỗi ngày đều phải đối mặt với sự chèn ép của các tổ chức Vị Lai, Vương Quốc, Kashima, Jindai. Tất cả đều đang giành giật không gian sinh tồn của nhau.

Một khi Cửu Châu rút người về thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ rơi vào thế yếu ở ngoại cảnh.

Nhưng Hà Kim Thu cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng lo, dù sao một khi trong nội bộ Cửu Châu xuất hiện hai người cấp A, hoặc là hơn mười người cấp B thì khi họ trở về cảnh ngoại sẽ mang tới sự đả kích rất lớn với những tổ chức ngoại cảnh kia.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao để cho quần thể Cửu Châu này trưởng thành một cách nhanh nhất.

Đám người Cửu Nhiễm nhìn nhau, tài nguyên học viện phân phát ra ngoài thật sự quá to lớn, lớn đến nỗi để cho ông chủ Hà bắt đầu điều chỉnh phương châm sách lược, muốn đi tranh giành với đám học sinh...

Cửu Nhiễm đứng dậy rồi nói:

"Ông chủ, ta về bế quan tiếp đây, dường như ta sắp đúc được thanh kiếm Ngọc Tâm đầu tiên thành công rồi!"

Hà Kim Thu nghe vậy thì vui vẻ hơn hẳn, hắn không ngờ rằng với sự trợ giúp của Tử Lan Tinh thì Cửu Nhiễm tiến cảnh còn nhanh hơn những gì hắn tưởng tượng!

Trước vách 48 mét.

“Làm ơn nhường một chút.”

Một nam sinh nói với Hồ Tĩnh Nhất đang xếp hàng.

Hồ Tĩnh Nhất ngạc nhiên một lúc, hắn còn chưa hiểu đang có chuyện gì:

“Sao thế?”

Nam sinh nọ nói:

“Vách núi 48 mét là để cho người đã khiêu chiến thành công, tuy tinh thần rất đáng khen nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng những người khiêu chiến khác được. Vách núi này có 100 điểm leo, người đã khiêu chiến thành công của chúng ta có 234 người, vốn đã không đủ chia rồi. Bây giờ các ngươi còn đến cướp vị trí, như thế là không công bằng với chúng ta.”

Hồ Tĩnh Nhất kinh ngạc đứng tại chỗ.

Thật ra hắn cũng nghĩ đối phương nói rất đúng, hắn có thể lấy tinh thần thử một lần để tiếp tục khiêu chiến vượt cấp, nhưng vấn đề là những người có thể thành công này vốn đang rất gấp rồi, họ thật sự sẽ chiếm dụng thời gian của người khác.

Lúc này, vài học sinh phàn nàn:

“Đúng vậy, không thì các ngươi có thể đi nơi khác để huấn luyện, đi cửa thứ ba cũng được, tập luyện ở đó hai ngày rồi quay về khiêu chiến sau.”

Hồ Tĩnh Nhất im lặng, hắn nhìn về hướng Tiểu Thất, ai ngờ đối phương đã biến mất từ bao giờ rồi, không biết đi đâu nữa.

Cũng đúng, sao chuyện gì cũng dựa vào người khác được?

Nhưng đi vách núi 96 mét ở cửa thứ ba thật sự có thể tập luyện kỹ xảo, mà vấn đề là địa hình ở mỗi vách núi đều khác nhau, ngay cả những bậc thầy leo núi cũng phải soạn sẵn tuyến đường leo núi, nếu từ đầu đến cuối họ đều không chạm vào mặt vách núi thứ hai này, không biết đường leo tốt nhất là ở đâu thì sao có thể khiêu chiến thành công được?

Leo núi cũng không phải là một dạng vận động đơn giản, lúc trước nếu Khánh Trần không được Mĩ Phấn chỉ dẫn thì e là cũng phải mất hai ngày mới có thể quen được tuyến đường leo trên Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Trong lúc suy nghĩ, lại có một người nói:

“Hay là các ngươi bỏ cuộc đi, đi chạy điểm rồi đổi Vạn Thần Lôi Ti cũng thế thôi.”

Bảy học viên chưa qua được khiêu chiến nghe nói, bỗng thấy hơi tức giận.

Nhưng mà Hồ Tĩnh Nhất vẫn yên lặng quay đầu đi về phía vách núi thứ ba:

“Không sao, ta hiểu, ta đi chỗ khác luyện tập.”

Nhưng mà vào đúng lúc này….