Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1764: Ngày Càng Tốt Hơn




Thời gian đếm ngược 90:00:00.

6 giờ sáng.

Vào thời gian này, phần lớn các học sinh bên ngoài Kình Đảo đều đang nằm ngủ trương mắt ở nhà, chỉ có vài học sinh cấp ba khốn khổ mới dậy sớm.

Nhưng trên Kình Đảo lại khác, 6 giờ sáng mỗi ngày đều có chương trình chạy bộ tập thể buổi sáng, chạy với huấn luyện viên của học viện một lần là có thể thu hoạch 10 điểm tích lũy.

Tương đương với việc buổi sáng và buổi tối đều có thể lấy được điểm tích lũy.

Trước kia, chạy bộ, học tập đều là những hoạt động không có ích lợi gì, hoặc nói theo cách khác là hiệu quả của chúng quá chậm, cho nên các học sinh khó có thể nhìn xa trông rộng để mà tiếp tục kiên trì.

Nhưng hiện tại không giống vậy, lợi ích của Kình Đảo đến ngay tức thì, điều này có thể thấy trước được.

Vì vậy những học sinh vốn lười biếng kia bỗng chốc trở nên chăm chỉ hơn.

Thật ra ban đầu không có chương trình thêm điểm tích lũy này.

Trước khi trường học được thành lập, trong dư luận vốn có nhiều người tỏ ra mâu thuẫn với cách quản lý tập trung, vì vậy Côn Luân không muốn trường học đi theo phong cách quân sự hóa nghiêm trọng như thế này ngay từ đầu.

Những người đưa ra quyết định của trường cho rằng trường học này cần sự khai sáng hơn, cần bầu không khí sôi động hơn, họ khuyến khích mọi người tự do thử nghiệm, sống nhiều lối sống khác nhau.

Bởi vậy mới đầu trong trường không có chương trình chạy bộ tập thể.

Kết quả là nữ sinh tên Trần Chước Cừ đã tìm đến nhà trường và đưa ra kiến nghị của mình:

“Nếu Côn Luân muốn nếp sống của học sinh ở đây càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng tự giác hơn, vậy thì nên bố trí chương trình thể dục buổi sáng, khuyến khích mọi người hướng đến cuộc sống tích cực.”

“Tuy trước kia trong trường không có chương trình này nhưng chỉ cần xác định phương hướng thì có thể bố trí.”

Nhà trường nghe Trần Chước Cừ trình bày, suy nghĩ cẩn thận thì thấy quả thật không có vấn đề gì, không phải là lão sư trong trường cần phải dậy sớm một chút, mệt mỏi một chút thôi sao, Côn Luân họ cũng đâu sợ mệt.

Thế là chương trình chạy bộ tập thể xuất hiện.

Chạy bộ buổi sáng là chương trình tự chọn, ai muốn lấy điểm tích lũy thì đến, cho nên không ai mắng Trần Chước Cứ lắm chuyện.

Còn Trần Chước Cứ thì kiên trì mỗi ngày đúng giờ dậy chạy bổ, cứ thế tăng điểm tích lũy hằng ngày của mình lên thành 70 điểm.

Người khác phải mất ba, bốn ngày mới kiếm đủ điểm tích lũy đổi một món đồ, còn nàng chỉ cần hai ngày đã kiếm đủ rồi.

Trần Chước Cừ khác biệt với những học sinh khác ở chỗ, học sinh bình thường chỉ làm những nhiệm vụ có sẵn trong trường, còn Trần Chước Cừ, trong trường không có nhiệm vụ thì nàng sẽ sáng tạo ra nhiệm vụ.

Với kiểu học sinh như thế này, dường như trên đời không có chuyện gì khó khăn, chỉ do bản thân chưa đủ nỗ lực…

Cô gái vàng trong làng cạnh tranh!

Trong trường còn có ít nhất mười mấy học sinh như thế, Trịnh Viễn Đông nhận xét họ là những người thành đạt bẩm sinh, trường học nhất định phải chú ý trọng điểm, tranh thủ thu nhận họ vào tổ chức Côn Luân.

Nếu là sinh viên đại học thì có thể thu nhận luôn, còn học sinh cấp ba thì chờ họ lên đại học rồi thu nạp sau.

Dù sao cũng không thể để Cửu Châu cướp đi được, trong tương lai những người này có thể trở thành nhân tài gánh vác một phương trời.

Khi chạy bộ, tất cả bỗng nhìn về phía nam, có người khẽ ơ một tiếng:

“Do ta nhớ nhầm hay sao mà hình như phía nam mọc lên vài ngọn núi thế nhỉ? Sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy?”

“Ta cũng chưa thấy bao giờ, đúng là mới xuất hiện, nhưng mà...ngọn núi này dốc quá thể, nhìn từ xa cứ như vách núi dựng đứng luôn ấy.”

Trần Chước Cừ trong đội ngũ chạy bộ cũng nhìn về phía đó, chuyện khác thường ắt có điều kỳ lạ, lúc trước trong trường học có học viện nông nghiệp đột ngột mọc lên, sau đó học viện ấy đưa ra những thương phẩm thần kỳ.

Hiện nay lại xuất hiện vài ngọn núi, nhất định sẽ có sự kiện mới nào đó xảy ra.

Nàng vừa chạy vừa lấy điện thoại di động ra, kết quả không thấy thông báo nào cả.

Lạ thật, lẽ nào vẫn chưa đến lúc công bố?

Đột nhiên huấn luyện viên ở bên cạnh nhìn về phía nàng:

“Trần Chước Cừ, xem điện thoại trong lúc chạy thể dục, trừ 5 điểm tích lũy.”

Trần Chước Cừ thở dài một hơi, không nên xem điện thoại mà.

...

Trong khu dạy học chính, Trịnh Viễn Đông đang đứng trên tòa nhà cao tầng quan sát hơn một nghìn học sinh chạy bộ bên dưới.

Nghê Nhị Cẩu bước đến sau lưng hắn:

“Ông chủ, ngươi đang nhìn gì mà chăm chú thế?”

“Ta đang xem các học sinh chạy bộ tập thể.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Việc này khá là thú vị. Trong một môi trường tự do, phần lớn các học sinh đều có suy nghĩ vui chơi thỏa thích, dù sao vừa xa cha mẹ, không có ai quản thúc, mới khải giảng vài ngày mà ngày nào cũng có học sinh uống say bét nhè, rạp chiếu phim tư nhân ngày ngày chật ních người đến xem, trong ký túc xá có người chơi game thâu đêm. Đó là tình trạng chung của các trường đại học ở thế giới ngoài hiện nay. Nhưng chắc chắn sẽ có người bộc lộ tài năng giữa môi trường này...Phải để ý đến những học sinh chạy bộ buổi sáng này, tham vọng là động lực để họ tự giác, trong số những người này nhất định sẽ có người tỏa sáng trong tương lai.”