Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1765: Ông Chủ Yên Tâm




Với sự quản lý của Trịnh Viễn Đông, trường học dành cho người du hành không dùng các phương pháp kiểm tra phòng ngủ, điểm danh khi đi học, tuần tra khu rừng để quản thúc học sinh như những trường học có kỷ luật nghiêm khắc khác, mà nơi này lựa chọn dùng hệ thống điểm tích lũy để chỉ dẫn học sinh.

So sánh giữa hai cách quản lý, dễ dàng thấy được cách nào tốt hơn.

Hiện nay, sức sống tràn ngập trong ngôi trường này, ngoại trừ một nhóm người rất nhỏ, đại đa số các học sinh đều chìm đắm trong bầu không khí vui sướng vừa kiếm điểm tích lũy vừa trưởng thành.

Đây là thứ mà Trịnh Viễn Đông muốn nhìn thấy.

Thế nhưng vẫn chưa đủ, hắn muốn thấy những người xuất sắc trổ tài, đó là đối tượng để Côn Luân bồi dưỡng và mời gọi trọng điểm.

Đương nhiên, mời mọc là một chuyện hết sức dễ dàng, dù sao nơi này cũng là sân nhà của Côn Luân, Cửu Châu không nhúng tay vào được.

Trịnh Viễn Đông nói với giọng tò mò:

“Ngươi đang tu luyện cơ mà, sao lại xuất quan rồi?”

Nghê Nhị Cẩu cười nói:

“Tu luyện liền tù tì hơn ba ngày rồi, phải nghỉ ngơi nữa chứ, lát nữa ta ăn sáng xong sẽ bế quan tiếp. Đúng rồi, học viện nông nghiệp bỗng đệ trình một nhiệm vụ phát điểm tích lũy, khác thường quá nên muốn cho ngươi xem.”

Trịnh Viễn Đông cầm lấy máy tính bảng, hắn kinh ngạc:

“300 điểm tích lũy cộng thêm Tử Lan Tinh, trà Cảnh Sơn, Trường Sinh Thiên mỗi thứ một phần? Tiểu tử này giàu quả nhỉ, hắn bị làm sao mà lại chịu chi thế?”

Ban đầu, hắn và Hà Kim Thu đoán học viện nông nghiệp có thể đảm bảo cung cấp Tử Lan Tinh cho tầm 5 người dùng liên tục, còn trà Cảnh Sơn có lẽ một tháng cung cấp được hơn mười phần là cùng.

Sau đó họ cảm thấy, Khánh Trần có thể cung cấp đồng thời cho hơn mười người liên tục đã là cực hạn.

Mà bây giờ, ngay cả 16 người Nhà Vàng của Hội phụ huynh đã lên đảo, trong đó còn có Tiểu Thất hắn từng gặp.

Khánh Trần cố ý đưa những người này lên đảo bế quan, sao lại không thể bảo đảm nguồn cung ứng Tử Lan Tinh liên tục cho họ được?

Mà trà Cảnh Sơn và Trường Sinh Thiên trong học viện nông nghiệp bắt đầu từ ngày hôm qua vận chuyển từng sọt từng sọt ra bên ngoài, hòng vắt kiệt điểm tích lũy của học sinh để họ đi làm nhiệm vụ cho Hội phụ huynh.

Cứ như trường học dành cho người du hành thành lập cho Bạch Trú ấy!

Rồi hôm nay, Khánh Trần đưa ra một kế hoạch không bình thường, đưa Tử Lan Tinh, Trường Sinh Thiên, trà Cảnh Sơn như cho không.

Quá khác thường!

Trịnh Viễn Đông bỗng có cảm giác Khánh Trần lừa họ. Tốc độ sinh trưởng của Tử Lan Tinh e rằng không chỉ nhanh hơn gấp mấy chục lần như Khánh Trần nói khi trước…

Nhưng như thế thì kinh khủng quá. Nếu điều này xảy ra với các tập đoàn tài chính ở thế giới trong, với số lượng tài nguyên thế này mà không bồi dưỡng ra được hai, ba bán thần thì không hợp lý chút nào!

Nghê Nhị Cẩu bổ sung:

“Trong nhiệm vụ này còn đưa ra điều kiện là chỉ có người bình thường mới được tham gia, thật ra sẽ không có quá nhiều người đạt yêu cầu. Nhưng hắn có 300 điểm tích lũy trong tay, có nghĩa là chúng ta phải tăng quyền hạn của hắn lên.”

Trịnh Viễn Đông suy tư:

“Dù thế nào thì hắn bằng lòng lấy ra nhiều tài nguyên như thế cho học sinh cũng là chuyện tốt, chỉ cần người du hành ở thế giới ngoài trưởng thành, đó là việc mà Côn Luân muốn nhìn thấy. Đồng ý nhiệm vụ này cho hắn đi, và cũng tăng quyền hạn của hắn lên, có được điểm tích lũy không có hạn mức tối đa như ta ấy.”

Nghê Nhị Cẩu gật đầu:

“Dạo này ta có đi điều tra, thằng nhãi Khánh Trần vẫn biết chừng mực, học viện nông nghiệp chưa từng lén lút buôn bán thương phẩm, chỉ cung cấp cho người của mình sử dụng. Có người đến tìm học sinh của học viện nông nghiệp mua hàng nhưng đều không mua được.”

“Chỉ cần không phá hoại sự công bằng của chế độ điểm tích lũy của chúng ta là được, về phần thế lực của hắn chỉ cần kín tiếng một chút thì muốn làm gì thì làm, dù sao với địa vị của hắn ở thế giới trong, hắn có thể đến Kình Đảo là tốt lắm rồi.”

Trịnh Viễn Đông gật đầu:

“Mà ngươi cũng đừng suốt ngày gọi hắn là thằng nhãi nữa, hiện nay hắn là ông chủ của Bạch Trú, là thủ lĩnh của tổ chức điệp viên của Khánh thị, thủ lĩnh tiếp theo của Kỵ Sĩ, rồi cả Lý thị...Má nó sao hắn lắm danh hiệu thế?”

Trịnh Viễn Đông nói chuỗi dài, cuối cùng cũng không kìm được mà chửi tục, quả thật danh hiệu và chức vụ của Khánh Trần khá là nhiều.

Hắn nói tiếp:

“Nhân vật tai to mặt lớn” như thế sau khi đạt được vinh dự và địa vị thì Côn Luân chúng ta cũng phải học cách đối xử bình đẳng với hắn, tuy rằng ba tháng nữa hắn mới tròn 18 tuổi.”

Nghê Nhị Cẩu gật đầu:

“Ông chủ yên tâm, ta biết rồi, ta cũng chỉ thuận miệng gọi vậy thôi.”

Trường học bỗng sôi trào, các học sinh chạy đi báo tin cho nhau.

Chỉ vì trên app của trường đột nhiên đăng một thông báo nhiệm vụ liên quan đến ngọn núi bất ngờ xuất hiện kia!