“Không phải, không phải, không phải thi đấu bóng rổ.”
Nam sinh cười nói, hắn ghé lại gần và nói khẽ:
“Cao thủ ngươi thân với người của học viện nông nghiệp lắm đúng không, bây giờ những thương phẩm này đều được vận chuyển ra từ học viện nông nghiệp, ta có thể lén lút tìm ngươi mua một ít không?”
Huyễn Vũ lườm hắn:
“Không thân.”
Nam sinh sửng sốt:
“Hai ngày qua ta còn thấy ngươi cứ ra ra vào vào cứ điểm chiến tranh kia cơ mà, sao lại không thân quen. Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ra một cái giá hợp lý. Ngoài ra còn có vài học sinh nhà giàu cũng muốn mua nữa, bọn ta trả 150 nghìn cho một phần trà!”
Nam sinh nói một cách phấn khởi, hoàn toàn không phát hiện Huyễn Vũ trầm mặc, hơn nữa vẻ mặt hết sức u ám…
Huyễn Vũ:
“Ngươi lặp lại lần nữa? Hai ngày qua, ngày nào ta cũng ra vào học viện nông nghiệp?”
“Đúng vậy, buổi sáng ta nhìn thấy ngươi đi vào, đến sẩm tối tới đi ra ngoài, lão sư được mời về giảng dạy của học viện nông nghiệp còn nói là dẫn ngươi đi ăn kem nữa.”
Nam sinh nói.
Huyễn Vũ lại im lặng, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Zard!”
Phút chốc mọi tin tức trong thư của đệ đệ đều ăn khớp.
“Tìm được một chỗ rất thú vị.”
“Có thêm vài người bạn mới.”
Chỗ rất thú vị ấy chính là học viện nông nghiệp!
Bạn mới...là học sinh của học viện nông nghiệp đúng không!
Thảo nào lần trước hắn tỉnh lại phát hiện mình khỏe hơn, bây giờ ngẫm lại, có phải là do ăn hai quả Trường Sinh Thiên ở học viện nông nghiệp không!?
Nếu bây giờ Huyễn Vũ biết được mình đã trở thành đại sư sao trà đặc cấp trong học viện nông nghiệp, không biết sẽ cảm thấy thế nào…
Huyễn Vũ ngửa đầu nhìn bầu trời hãy còn tối tăm. Nói thật, nếu không phải còn phải trải qua một trận chém giết ở thế giới trong cứu Zard thì hắn muốn tấn công học viện nông nghiệp ngay bây giờ.
Khinh người quá đáng!
Quan trọng hơn là thứ mà hắn cho rằng cậu nhóc không có, thật ra đối phương đã ăn ở học viện nông nghiệp từ lâu rồi, điều này khiến người làm ca ca như hắn bỗng cảm thấy thất bại.
Huyễn Vũ xoay người đi đến học viện nông nghiệp. Giờ còn xếp hàng cái quái gì nữa, xếp cái con khỉ!
Hắn cũng không biết mình muốn đến học viện nông nghiệp để làm gì, đánh một trận? Hoặc đòi một lời giải thích? Hắn chưa nghĩ ra.
Nhưng hắn không hiểu, cho dù đệ đệ đến học viện nông nghiệp thì tại sao Khánh Trần lại dám đưa tài nguyên chiến lược như thế cho mình ăn? Rốt cuộc mình là một trong những kẻ địch của Khánh Trần!
Mâu thuẫn giữa hai người họ không có cách nào hòa giải.
Có tên Zard lắm miệng ở đó chắc chắn Khánh Trần cũng biết chuyện hai linh hồn của thế giới và thế giới ngoài tồn tại trong cùng một cơ thể sau sự kiện xuyên không của mình.
Đệ đệ ăn thật ra tương đương với việc ca ca ăn.
Khánh Trần tốt bụng như thế ư?!
Huyễn Vũ đi đến trước cổng học viện nông nghiệp, sau đó hắn nhìn thấy cửa sắt nhỏ mở ra, Tiểu Ưng đang dẫn người chuyển từng sọt quả Trường Sinh Thiên và trà Cảnh Sơn ra ngoài…
Khánh Trần đứng ở cửa, mỉm cười nói với Tiểu Ưng:
“Nói cho ông chủ Trịnh, hiện nay Hội phụ huynh còn thiếu rất nhiều tình báo của thành phố số 5, 7, 9, 14, 18, về sau phải chú ý đến tình báo của những nơi này hơn. Còn về sản phẩm nông nghiệp thì không cần phải lo, ta sẽ nghĩ cách để các học sinh tiêu hết điểm tích lũy…”
Đột nhiên Khánh Trần cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, đó là giác quan thứ sáu mà hắn có được sau khi thăng cấp A.
Hắn quay đầu lại thì thấy Huyễn Vũ đứng ngay gần đó, bèn cười nói:
“Tiểu Vũ đấy à, đến tìm Zard à…”
Vừa nói đến đây, Khánh Trần bỗng nhận ra sự khác thường.
Đây không phải đệ đệ!
Là ca ca!
Xong rồi!
Quá xấu hổ!
Huyễn Vũ nhìn hắn một cách bình tĩnh.
Hắn cũng nhìn Huyễn Vũ một cách bình tĩnh.
Hai bên đều không nói gì.
Tiểu Ưng và các thành viên của Côn Luân bị kẹp ở giữa đều cảm thấy rợn tóc gáy!
Đương nhiên họ biết hai người này có thù có oán, hơn nữa còn biết hai người họ hiện nay đã là cao thủ hàng đầu, nếu bây giờ đột nhiên lao vào đánh nhau thì có khi mấy người họ đều gặp vạ lây.
Tiểu Ưng sắp khóc đến nơi rồi, sao hắn lại gặp phải chuyện này chứ!
Hơn nữa Khánh Trần à, ngươi gọi hắn là Tiểu Vũ là thế nào đấy hả?
Ngay sau đó, Khánh Trần và Huyễn Vũ giống như có một sự ăn ý nào đó, Huyễn Vũ xoay người đi về phía ký túc xá, còn Khánh Trần quay vào đóng rầm cửa lại.
Cao thủ gặp nhau, nhưng lại vờ như không nhìn thấy…
Cuối cùng hai người họ lựa chọn kiềm chế, dù muốn tính sổ thì cũng phải chờ đến khi kết thúc trận chiến ở thế giới trong mới được!
Màn đêm yên tĩnh phủ lên hòn đảo u tối.
Chỉ có Tiểu Ưng và những người khác đứng trong gió lạnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Ưng:
“Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?”
Trên đường về ký túc xá, Huyễn Vũ bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Hắn sửng sốt, dường như không ngờ chu kỳ chuyển đổi thân phận lần này lại đến sớm như vậy.
Nhưng bây giờ hắn không thể ngủ được, vì hắn không xác định lần sau mình sẽ tỉnh lại khi nào, mà Zard vẫn đang gặp nguy hiểm.
Còn vài ngày nữa là xuyên không rồi.
Huyễn Vũ nhất định phải trụ vững qua vài ngày còn lại của đợt quay về lần này, cho đến khi cuộc chiến ở thế giới trong kết thúc!
“Nhóc chờ một thời gian đi, khi nào ca ca chiến đấu xong thì đổi cho ngươi ra chơi.”