Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1762: Chẳng Đáng Một Đồng




Một đồng đội cũ nói:

“Là thế này, học viện đưa ra ít hàng quá, mới đây bọn ta gặp được vài người bạn mới, nhà họ rất giàu có, muốn dùng nhân dân tệ mua ít hàng từ chỗ các ngươi... Một phần lá trà họ sẵn sàng chi ra một trăm nghìn tệ, một quả cũng một trăm nghìn, một chiếc lá phụ trợ tu luyện họ sẵn lòng trả một triệu.”

Với giá cả này, ba trăm triệu có thể mua được 100 lá Tử Lan Tinh đủ cho một người tu luyện liền một mạch 700 ngày, tức là 2 năm.

Nếu là học sinh có tư chất cao thì có thể chỉ dùng Tử Lan Tinh thăng cấp lên cấp A.

Đối với một nơi thiếu thốn dị năng giả như thế giới ngoài, nếu gia tộc nào đó dùng ba trăm triệu bồi dưỡng ra một cao thủ cấp A, chắc chắn họ sẽ rất vui lòng chi tiền.

Dù ở thế giới trong thì các tập đoàn cũng vui lòng!

Nhưng Tôn Sở Từ lắc đầu từ chối:

“Xin lỗi, có vẻ như viện trưởng của bọn ta không thiếu tiền.”

Nói đúng ra là Khánh Trần không thiếu tiền bạc của thế giới bình thường.

Thứ Khánh Trần cần nhất bây giờ là tất cả những thứ có thể giúp sức cho việc tu luyện, còn tiền bạc bình thường có nhiều đến mấy thì hắn vứt bừa ra một vài thứ gì đó ra cũng đổi được trăm triệu, đủ để Bạch Trú xài không hết,

Thậm chí Tử Lan Tinh trở thành tài nguyên chiếm địa vị quan trọng hơn cả dầu mỏ ở thế giới ngoài, chỉ cần hắn muốn bán thì có thể thành tỷ phú ngay lập tức.

Không thể bán ra ngoài Kình Đảo cũng không sao, để khách hàng lên đảo tu luyện là được.

Nhưng Khánh Trần không có ý định thành lập quốc gia, xây dựng quân đội ở thế giới ngoài, hắn cần nhiều tiền đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.

Thứ Khánh Trần muốn là dị năng giả, hơn nữa còn là những dị năng giả có thể đoàn kết với nhau.

Tôn Sở Từ cũng coi như hiểu biết Khánh Trần, vì vậy từ chối một cách dứt khoát.

“Làm ơn nhường đường cho, bọn ta phải về ký túc xá.”

Hắn biết nhất định sẽ còn có người nhằm vào học viện nông nghiệp, nhưng ý định này chắc chắn sẽ thất bại.

Những cậu ấm cô chiêu chặn đường trên hành lang đưa mắt nhìn nhau, họ vốn tưởng rằng có thể dùng một số tiền khổng lồ làm học sinh của học viện nông nghiệp quáng mắt.

Nhưng họ không ngờ được, những người được Khánh Trần lựa chọn, tư duy của họ không chỉ giới hạn trong tiền tài nữa.

Họ nhìn cửa phòng ký túc xá đóng lại ngay trước mặt mình, bỗng nhận ra sự kiêu căng và tài sản của họ chẳng đáng một đồng với học viện nông nghiệp.

...

Tít tít tít.

4 giờ sáng, báo thức trên điện thoại trong phòng của Huyễn Vũ vang lên, hắn bật dậy.

Ngày hôm qua, hắn cài đặt đồng hồ báo thức lúc 6 rưỡi, nhưng vấn đề là hắn xem trên app diễn đàn của trườngthấy tất cả mọi người đều nói 6 giờ sáng sẽ đến xếp hàng, vì vậy hắn đổi thời gian thành 4 giờ!

Dù sao hắn cũng là cao thủ cấp A, dư thừa tinh lực, hắn có thể thắng được tất cả mọi người!

Huyễn Vũ nhìn sang chiếc giường khác trong ký túc xá, kết quả thấy được Zard không có ở đây.

Nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm mấy chuyện con con ấy nữa, hắn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó tức tốc đi đến nơi đổi điểm tích lũy ở khu dạy học chính.

Nhưng đã xảy ra một việc khiến hắn kinh hãi.

Nơi đổi điểm tích lũy đáng lẽ phải vắng tanh vắng ngắt thế mà đã có đầy học sinh đến xếp hàng, ít nhất có hơn một nghìn người!

Huyễn Vũ ngơ ngác hồi lâu, đã bảo là đặt báo thức 6 giờ cơ mà, các ngươi đang làm gì thế này? Còn nhỏ mà đã biết nói dối rồi à?

Các ngươi vẫn còn là học sinh đấy!

Học sinh ở thế giới ngoài giỏi cạnh tranh đến thế ư?

Hắn không hứng thú với thương phẩm lắm, vì vậy mới đánh giá thấp sự nhiệt tình của các học sinh dành cho thương phẩm.

Lúc Huyễn Vũ đang nghĩ xem nên làm gì thì một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vang lên bên cạnh:

“Ơ? Cao thủ! Cao thủ cũng đến xếp hàng giành thương phẩm à?”

Huyễn Vũ quay sang nhìn, không ngờ là nam sinh chơi bóng rổ với hắn.

Lúc trước đệ đệ còn viết trong thư là bây giờ đệ đệ đi trong sân trường sẽ có người gọi hắn là cao thủ, đệ đệ vui lắm!

Huyễn Vũ suy nghĩ rồi giữ vững hình tượng cao thủ của mình, hắn nói với giọng lạnh nhạt:

“Ừ, tới xem thử.”

Nhưng nam sinh kia lại cười nói:

“Cao thủ ngươi đâu cần xếp hàng, đúng rồi, tối hôm qua ta định đi tìm ngươi đấy, kết quả phát hiện ra mình không biết phòng của ngươi ở đâu.”

“Tìm ta làm gì?”

Huyễn Vũ hỏi:

“Có trận bóng rổ à, đội thắng vẫn được 10 điểm tích lũy à? Ta đi.”

Với thể chất có thể nhảy lên ném rổ từ giữa sân của Huyễn Vũ, chơi bóng rổ không thắng cũng khó.

Đồng đội của hắn chỉ cần làm một việc: Chuyền bóng cho hắn.

Hiện nay Huyễn Vũ càn quét sân bóng rổ, cuối cùng còn thu hoạch được một đám fangirl.