Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1745: Sao Trà




Khánh Trần:

“Ngươi nghĩ sao?”

Khánh Trần của hiện tại tuyệt đối sẽ không cảm thấy áy náy nhưng lại không đi thay đổi.

Tuy nhiên hắn cũng biết mục tiêu mình theo đuổi là gì, người đồng hành là ai, và sớm muộn cũng có mộtngày cùng ai mỗi người một ngả.

Khánh Trần nằm trên ghế, Tiểu Đồng Vân ngồi dưới đất tựa vào ghế:

“Ta cảm thấy chỉ cần mọi người của Bạch Trú được bình an là được rồi, người khác ta chẳng quan tâm. Ương Ương tỷ nói...nhất định bây giờ ngươi đang rất khổ sở.”

Khánh Trần bật cười:

“Không sao, đã qua rồi.”

“Ngươi muốn báo thù không?”

Tiểu Đồng Vân hỏi.

“Có.”

Khánh Trần gật đầu.

“Vậy bắt đầu từ hôm nay ta sẽ nỗ lực tu luyện, không đi dạo lung tung trong trường nữa.”

Tiểu Đồng Vân cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Hồi mới xuyên không, hai người du hành thời gian trẻ tuổi nhưng trưởng thành sớm này tụ lại bên nhau, bàn bạc chuyện thế giới trong, bàn bạc kế hoạch tương lai.”

Lý Đồng Vân chợt cảm thấy giống như mình trở lại trong chung cư nhân viên trên đường Hành Thự, hết thảy chưa từng thay đổi.

Lúc này bỗng có tiếng ngáy vang lên.

Khánh Trần quay đầu sang thì thấy Jinguji Maki tựa vào sư phụ đã ngủ rồi.

Thời gian đếm ngược 160:00:00.

Sáng sớm ngày đầu tiên sau khi trở về.

Nhóm Tôn Sở Tử nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi tối, vẻ mệt mỏi đều tan biến.

Sau khi thức dậy, Tôn Sở Từ không ăn điểm tâm mà dẫn Đoàn Tử chạy đến học viện nông nghiệp luôn.

Trên đường đi, họ nghe người ta bàn tán việc trường học sắp cho ra mắt vật phẩm mới, hình như việc này đã lan truyền khắp trường.

Tất cả học sinh đều lên kế hoạch tranh thủ thời gian cày điểm tích lũy để tranh khi hàng hóa mới ra mắt mà mình lại không có điểm tích lũy để mua.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nghe xong thì vô cùng hâm mộ. Nói thật, gạt nhân tố tên là Khánh Trần sang một bên, các bạn học không thuộc học viện nông nghiệp mới giống như sinh viên đang hưởng thụ cuộc sống đại học.

Tự do, nhiệt tình, tràn trề sức sống.

Còn học viện nông nghiệp...chỉ trồng trọt mà thôi, không có hoạt động ngoại khóa muôn màu muôn vẻ gì.

Nhưng Tôn Sở Từ không có thời gian suy nghĩ những việc này.

Trà Cảnh Sơn do hai người họ chăm sóc, quả thật tối hôm qua quá mệt mỏi, còn phiền ông chủ tự mình tưới nước hằng giờ khiến họ cảm thấy áy náy.

Chẳng qua khi họ đến học viện nông nghiệp thì lập tức sợ ngây người, hiện tại cứ điểm chiến tranh đã được phủ thêm một tầng lô cốt chỉ sau một đêm, phong tỏa cả học viện nông nghiệp một cách nghiêm ngặt.

Hơn nữa đến cả cổng ra vào cũng đổi thành gác cổng quét mống mắt…

Hai người họ thử gõ cửa, cánh cửa nhỏ hơn lập tức mở ra, một cánh tay kéo hai họ vào trong.

Rầm một tiếng, cửa nhỏ nhanh chóng đóng lại.

Trong cứ điểm chiến tranh, những người khác đều có mặt ở đây và đang bận rộn hái búp trà Cảnh Sơn.

Không thể không nói sản lượng cao nhất trong học viện nông nghiệp chính là thứ này.

Hai người họ nhìn Khánh Trần với vẻ hoảng sợ:

“Viện trưởng...đã xảy ra chuyện gì à? Người của thế giới trong tấn công à?”

“Không.”

Khánh Trần:

“Lại đây, ghi lại mống mắt đi.”

Khánh Trần xoay người đi về phía khu vườn, trên đỉnh cứ điểm lắp đèn chiếu, còn vườn gieo trồng hiện nay thay đổi vẻ mộc mạc khi trước, thậm chí còn lắp đặt hệ thống tưới nước thông minh.”

Bên cạnh còn có hai bếp lò, trên bếp là hai nồi sắt lớn.

“Thế này là đang làm gì vậy viện trưởng?”

Tôn Sở Từ tò mò, hỏi.

“Sao trà.”

Khánh Trần:

“Lấy búp trà họ hái được đến đây, sau đó sao lá trà, về sau công việc sao trà này do hai người các ngươi chịu trách nhiệm. Nhớ kỹ một điều quan trọng, trong quá trình sao sẽ tỏa hương chín lần, một lần cũng không được thiếu, nếu không trà sẽ có độc, uống vào sẽ nôn mửa, tiêu chảy. Với cả phải đun sôi trà trong 15 phút bằng không cũng sẽ nhiễm độc.”

Ảnh tử cố ý dặn dò chuyện này, trà Cảnh Sơn yếu ớt hơn Tử Lan Tinh rất nhiều lần, dường như loài thực vật này đã tiến hóa thành loài kịch độc để bảo vệ mình.

Phải làm theo đúng quy trình, bằng không sẽ gây ra tai nạn chết người.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử ngơ ngác nhìn nhau, hai người cầm một sọt tre chứa đầy búp trà mà Nam Cung Nguyên Ngữ cõng tới, sau đó chia nhau ra đổ vào hai nồi sắt rồi bắt đầu đảo liên tục.

Khánh Trần nhìn hai người họ:

“Đừng sao cháy đấy, trà mà cháy thì cho hai người uống, nghe chưa?”

Sáu học sinh của học viện nông nghiệp nhìn nhau, viện trưởng lại bắt đầu hóa thân thành địa chủ rồi.

Không ai biết rốt cuộc viện trưởng muốn làm gì, chỉ có điều học viện nông nghiệp...tại sao lại đột nhiên sao trà?

Tuy sáu đệ tử của Khánh thị ngày ngày trồng cây nhưng cũng không biết rốt cuộc những loài thực vật ấy có tác dụng gì.

Ngay cả Ma Kinh Kinh từng đến khu cấm ký số 10 cũng không biết tác dụng của Tử Lan Tinh, lúc còn ở trong khu cấm kỵ hắn từng hỏi Khánh Trần nhưng đối phương không nói cho hắn.