Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1744: Sử Dụng Kình Đảo




Vì vậy, thật ra giao dịch của Khánh Trần với Hà Kim Thu rất công bằng.

Một cơ hội thăng cấp bán thần, người bình thường cả đời cũng chẳng thể có được.

Tiểu Đồng Vân tò mò:

“Vậy sao ngươi lại còn áy náy?”

“Vì lừa gạt.”

Khánh Trần:

“Nói chung lừa gạt người khác là sai.”

Tiểu Đồng Vân bỗng:

“Ca, ta cảm thấy hình như thái độ của ngươi với Hà Kim Thu và Trịnh Viễn Đông khác nhau.”

Khánh Trần nhìn nàng:

“Sao lại nói thế?”

“Vừa rồi ta ở trong đường hầm nghe lén một lúc.”

Lý Đồng Vân:

“Khi Hà Kim Thu nói muốn Tử Lan Tinh, phản ứng đầu tiên của ngươi là nói dối giảm sản lượng, muốn tối đa hóa lợi ích của cuộc giao dịch này, sau đó cảm giác áy náy mới sinh ra. Nhưng thái độ của ngươi khi đối diện với Trịnh Viễn Đông lại khác, hắn nói muốn cung cấp hàng hóa cho các học sinh là ngươi đồng ý luôn. Chắc chắn ngươi biết rõ lượng tài nguyên phải cung cấp cho học sinh trên đảo là cực kỳ lớn, thậm chí còn phải chiếm dụng một lượng tài nguyên ngươi chuẩn bị cho Hội phụ huynh, Hội Tam Điểm, nhưng ngươi vẫn đồng ý, không chỉ thế còn không cò kè mặc cả với Trịnh Viễn Đông. Tại sao?”

Khánh Trần thở dài:

“Vì cái nhìn của ta về hai người này không giống nhau. Trong nước, Côn Luân vẫn luôn tiêu dùng tiết kiệm, cuối cùng thành lập trường học cho người du hành thời gian, cho nên sau khi Maki - chan thu dụng Kình Đảo ta lập tức đồng ý cho họ sử dụng hòn đảo này mà không cần phải trả giá gì cả, đồng thời cũng sẽ phối hợp với họ xây dựng trường học. Nhưng Hà Kim Thu thì khác, ngươi còn nhớ kế hoạch xuyên không ngược hướng của Jindai và Kashima lần trước không, cuối cùng Cửu Châu tìm được người thay thế Lý Trường Thanh ấy.”

“Ừ, ta biết,”

Lý Đồng Vân gật đầu:

“Khi ở thế giới trong ta nghe Tiểu Ưng nói về chuyện đó, Hà Kim Thu không xác định được ai đã trở thành người du hành thời gian, vì vậy giết hết tất cả những người đó.”

“Phải.”

Khánh Trần gật đầu:

“Nếu như ta và Côn Luân vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì những việc mà ta và Cửu Châu làm trước nay là giao dịch. Lúc trước ta bị bắt đến căn cứ A02, Trịnh Viễn Đông ra tay giúp đỡ vì ta là người trong nước, là một thành viên mà hắn phải bảo vệ. Còn Hà Kim Thu tham gia cứu viện vì cuối cùng Lý Trường Thanh cũng đồng ý với điều kiện ủng hộ hắn giành được vị trí giám đốc điều hành.”

Khánh Trần:

“Lần này hắn lẫn vào đội quân Trần thị và tham gia hành động cứu viện cùng với Trịnh Viễn Đông không phải vì hai bọn ta có giao tình gì, mà vì ta có Tử Lan Tinh mà hắn cần. Ông chủ Trịnh rất thẳng thắn khi nói rõ ý đồ đến đây, nhưng hắn lại dùng lý do “Ta là một thành viên của Cửu Châu” lấy lệ. Trong những giây phút cuối cùng trước khi trở về, Zard ra tay, Huyễn Vũ ra tay, Đinh Đông và Cô Đông cũng đến chiến trường, nhưng ông chủ Trịnh và Hà Kim Thu vẫn không xuất hiện, thậm chí có lúc ta cho rằng hắn đang chờ đợi, đợi một cơ hội để treo giá. Giống như lần trước Lý Trường Thanh đến giúp ta, hắn nhất định phải đợi Lý Trường Thanh đồng ý ủng hộ mình mới lựa chọn lên đường tham chiến.”

Hắn nói tiếp:

“Thật ra những điều này cũng chỉ là suy đoán thôi, hắn có thể tới ta cũng rất biết ơn rồi. Cho nên khi ta biết hắn ở chiến trường thì bắt đầu cảm thấy áy náy. Cho dù đây là một cuộc giao dịch thì ta vẫn thật lòng cảm kích hắn. Dù sao đó là một chuyện cần phải gánh vác nguy hiểm.”

Lý Đồng Vân suy tư.

Khánh Trần nhìn Tiểu Đồng Vân,:

“Tư tưởng quan niệm của Cửu Châu và Côn LUân khác nhau, Côn Luân đề cao sự bảo vệ, còn Cửu Châu có tính xâm lược hơn. Trịnh Viễn Đông từng nói điều Hà Kim Thu muốn không phải là bảo vệ Tổ quốc, mà hắn muốn thành lập một quốc gia mới cho người du hành thời gian.”

“Vậy nên ngươi phòng bị Hà Kim Thu, nhưng lại hào phóng với Trịnh Viễn Đông hơn.”

Lý Đồng Vân gật đầu:

“Thế sao lúc sau ngươi lại đưa Kê Huyết Nha cho hắn? Ta thấy được ngươi có vẻ xấu hổ.”

Khánh Trần suy nghĩ, rồi trả lời:

“Vì chí ít hắn là một thương nhân đủ tư cách chứ không phải một kẻ cướp. Hơn nữa tuy chúng ta vẫn luôn giao dịch với nhau nhưng ít nhất là giao dịch bình thường, hắn chưa từng hãm hại ta vì giao dịch với người nào khác, vì thế ta nghĩ đến đây là lại cảm thấy mình đề phòng hắn quá, sau đó đưa ra một quyết định khác. Rốt cuộc hắn muốn thành lập quốc gia cho người du hành thời gian ở nơi nào cũng được, chỉ cần không phải trong nước thì liên quan gì đến ta.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tiểu Đồng Vân hỏi với giọng tò mò.

“Tìm thời cơ đền bù thôi. Ta vẫn sẽ ưu tiên cung cấp tài nguyên cho Bạch Trú, Hội phụ huynh và Hội Tam Điểm, ta vẫn sẽ giữ mối quan hệ hữu hảo với Côn Luân, cũng sẽ đề phòng Hà Kim Thu, nhưng ta hy vọng bây giờ nó là một giao dịch công bằng.”