Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1746: Dùng Chung Thân Thể




Những loài thực vật trong khu cấm kỵ đều là tài nguyên chiến lược nằm trong tay các tập đoàn tài chính, giống như vật cấm kỵ, người bình thường chưa từng nghe về chúng.

Khánh Trần có thể tiếp xúc với những tin tức cụ thể của khu cấm kỵ vì xuất phát điểm của hắn quá cao, vừa bắt đầu đã gặp ngay Lý Thúc Đồng.

Nhưng những người khác không may mắn được như thế.

Chẳng qua tuy các đệ tử của Khánh thị không biết những loài cây này dùng để làm gì nhưng cũng biết chúng rất quan trọng, cần phải chăm sóc cẩn thận, về sau nhất định sẽ phát huy tác dụng.

Có người hỏi:

“Viện trưởng, lão sư Zard đâu rồi?”

Khánh Trần:

“Ờm...hắn bận, có lẽ sẽ xin nghỉ hai ngày.”

Dẫu sao khoảng thời gian tiếp theo Huyễn Vũ sẽ trông chừng Zard không cho hắn đi lung tung…

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài học viện vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói oang oang của Zard:

“Viện trưởng, mở cửa!”

Khánh Trần đi ra mở cửa với sự nghi ngờ, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Đến thật à?”

Cửa vừa mở ra, Zard cúi đầu kéo một người chui vào trong.

Khi Khánh Trần nhìn thấy người trẻ tuổi với gương mặt tái nhợt kia, hắn chợt rùng mình.

Zard hớn ha hớn hở cười:

“Viện trưởng, đây là Huyễn Vũ, hôm nay ta dẫn hắn đến học viện giúp đỡ.”

Khánh Trần đứng đực ra, sấm sét trong cơ thể không ngừng quay cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Nửa đêm hôm qua, Huyễn Vũ tới đập cửa gọi Zard đi, Khánh Trần cho rằng về sau học viện nông nghiệp sẽ không có lão sư được mời về nữa.

Kết quả là ngay ngày hôm sau Zard lại kéo Huyễn Vũ đến học viện nông nghiệp, lại còn là đến giúp đỡ?

Không hổ là ngươi!

Ngươi không sợ bọn ta đánh một trận ngay trên Kình Đảo à?

Hai cao thủ cấp A đánh nhau kịch liệt trên Kình Đảo, sợ rằng cả hòn đảo này sẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Rồi Zard lại vui vẻ:

“Viện trưởng, để hắn ở đây, bảo hắn làm gì cũng được. Tiểu Vũ, gọi viện trưởng đi.”

Huyễn Vũ ngoan ngoãn làm theo:

“Viện trưởng!”

Khánh Trần:

“???”

Cái quái gì thế này?

Huyễn Vũ bị Zard rót rượu giả à?!

Khánh Trần biết bị bệnh, nhưng không ngờ hắn vẫn làm được chuyện này.

Ngay sau đó, Zard mỉm cười và nói với Huyễn Vũ:

“Đi chơi đi~”

Huyễn Vũ vui vẻ cầm giỏ trúc bên cạnh lên và bắt chước Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác hái búp trà Cảnh Sơn.

Không hiểu sao Khánh Trần có cảm giác Huyễn Vũ thật lòng cảm thấy vui vẻ!

“Có chuyện gì đấy?”

Hắn nhận ra sự khác thường, trạng thái phòng bị cũng buông lỏng:

“Zard, hắn là Huyễn Vũ thật à?”

“Đúng vậy, hắn là Huyễn Vũ đấy, ông chủ, ta mang hắn đến cho ngươi...À, nhưng mà thỉnh thoảng hắn mới đến giúp được thôi.”

Zard giải thích.

Khánh Trần:

“Mọi hành vi của hắn lúc này hoàn toàn khác với Huyễn Vũ mà ta biết.”

Zard thoáng im lặng:

“Đây là đệ đệ, hồi nhỏ hai bọn ta ở cùng một phòng bệnh. Khi đó hắn tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị côn đồ giết hại, vì vậy tâm trí bị kích thích, vĩnh viễn dừng lại ở 6 tuổi.”

Khánh Trần trầm mặc, hắn không ngờ đệ đệ của Huyễn Vũ lại từng trải qua những chuyện như thế.

Thảo nào vừa rồi khi đối phương nói chuyện, giọng điệu và thần thái trông rất non nớt và ngây thơ.

Hắn trầm tư, là đệ đệ song sinh của Huyễn Vũ sao? Lẽ nào huynh đệ song sinh của Huyễn Vũ đều đến học viện nông nghiệp?

Không đúng, không đúng!

Hắn lục tìm ký ức và so sánh.

Giọng nói giống hệt tối hôm qua!

Tâm thần phân liệt?!

Hắn đột nhiên nhìn về phía bóng dáng bận rộn của Huyễn Vũ, có lẽ dùng tâm thần phân liệt để giải thích tình trạng của đối phương bây giờ thì hợp hơn.

Zard:

“Ca ca và đệ đệ đều ở trong cùng một cơ thể. Thật ra trước kia hắn không như vậy, là do sau khi xuyên qua bỗng nhiên có thêm một linh hồn trong cơ thể.”

Khánh Trần ngơ ngác hồi lâu.

Zard bỗng nói:

“Hâm mộ hắn thật đấy, thật ra ta cũng muốn có đệ đệ. Lúc trước ta đi tìm bác sĩ điều trị của ta hỏi ta có thể có thêm đệ đệ không, kết quả bác sĩ bảo ta nên nói với cha mẹ, nói với hắn cũng vô dụng. Nhưng cha mẹ ta không có ở đây, ta đi đâu tìm họ để nói.”

Khánh Trần:

“…”

Đúng là một câu chuyện nặng nề, thì ra Huyễn Vũ và Zard đều là trẻ mồ côi.

Thế nhưng cảm xúc phiền muộn vừa mới dâng lên trong lòng hắn thì thình lình bị quấy rối, hai người này không phải bạn thuở nhỏ lớn lên bên nhau mà là bạn cùng phòng trong bệnh viện tâm thần.

Khánh Trần nhìn bóng lưng Huyễn Vũ, đối phương đang học cách hái búp trà với Nam Cung Nguyên Ngữ, học xong còn chủ động giúp Ma Kinh Kinh đào hố.

Vô cùng vui vẻ.

Hắn nhớ Huyễn Vũ từng nói “Ca ca của ta sắp trở lại”, hắn nghĩ hai người này sống chung trong một cơ thể cũng coi như hòa thuận.

Lúc sao trà, Huyễn Vũ đứng cạnh nồi sắt quan sát.

Chẳng qua Tôn Sở Từ và Đoàn Tử lần đầu sao trà, vì không thạo nên không khống chế được độ lửa, dẫn đến việc phạm sai lầm liên tục.