Trịnh Viễn Đông cảm thấy kinh phục:
“Trường học sẽ biết ơn ngươi vì cống hiến ngươi với toàn bộ quần thể người du hành thời gian ngày hôm nay, cảm ơn ngươi! Có điều trường học cũng sẽ không lấy miễn phí, trong cuộc chiến lần này ngươi vẫn luôn nằm ở trung tâm cơn bão, vậy nên sẽ bỏ lỡ nhiều chi tiết, ta có thể bổ sung vài chuyện cho ngươi biết.”
Trịnh Viễn Đông nói tiếp:
“Lần này, người ra tay giúp ngươi là Khánh Khôn và Khánh Vũ, họ lần lượt là cha của Khánh Nhất và Khánh Hạnh. Hai người họ dẫn trung đội 103, trung đội 107 thuộc hạm đội số 1 của Khánh thị gấp rút tiếp viện tàu Thanh Sơn. Đây quả thật là một hành động đánh cuộc cả tài sản lẫn tính mạng, có lẽ sau này đáng giá tin tưởng.”
“Khánh Vô và người cha si mê võ nghệ của hắn đến bây giờ vẫn đang canh giữ ở trang viên Ngân Hạnh, dường như giữ thái độ trung lập.”
“Cha của Khánh Thi điều động khu quân sự của hắn cung cấp căn cứ trung chuyển cho Trần thị tiến lên.”
“Mẹ của Khánh Văn tham gia một cuộc giao dịch với Kashima.”
“Khánh Nguyên và cha hắn, hiện vẫn chưa xác định được tác dụng của họ trong cuộc chiến lần này, nhưng tuần trước Khánh Nguyên bỗng xin nghỉ về nhà, từ đây biến mất không thấy. Ta nghi ngờ hắn biết trước chuyện này, lo lắng ngươi trả đũa ngay trong trường nên vội vàng rời đi.”
Trong cuộc chiến giành vị trí ảnh tử, mỗi một người được chọn đều đại diện cho một phe phái, hiện nay thế cục đã rõ ràng.
Khánh Văn và mẹ của hắn, Khánh Nguyên và cha hắn, cha của Khánh Thi, những thế lực này đều là những đối tượng mà Khánh Trần muốn tiêu diệt. Về phần Khánh Thi, hắn chưa xác định.
Trong ấn tượng của hắn, hình như cô gái đó không tham gia vào những chuyện như thế này.
Không chỉ rửa sạch nội bộ Khánh thị, còn có cả Trần thị, Trần Dư, Kashima, Jindai.
Khánh Trần bình tĩnh suy nghĩ, con đường của hắn còn rất dài.
Trịnh Viễn Đông nhìn hắn:
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Khánh Trần tính thời gian, còn khoảng một tháng nữa là đến thời cơ tốt nhất để hắn khiêu chiến sinh tử quan, vậy trước đó hắn phải trở về thành phố số 10 một chuyến.
Trước tiên phải giết chết Khánh Văn.
Nếu không phải vì ghim cài áo bất diệt của Khánh Văn thì bây giờ Trần Dư đã là người chết rồi.
Trịnh Viễn Đông nói với giọng nghiêm túc:
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, cần cái gì cứ nói với ta, ta phối hợp được thì nhất định sẽ phối hợp với ngươi.”
Hắn nắm chặt Kê Huyết Nha trong bọc.
Trước kia ông chủ Trịnh cho rằng Khánh Trần là một người khá ích kỷ, bây giờ hắn không ngờ đối phương lại suy nghĩ toàn diện đến vậy.
Hắn phải đánh giá lại thiếu niên này, có lẽ ở thế giới trong lẫn thế giới ngoài Côn Luân và Bạch Trú có thể trở thành đồng minh chặt chẽ.
Hai ông chủ của Côn Luân và Cửu Châu lấy được thứ mình muốn, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Không biết sau này họ biết toàn bộ chân tướng sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào…
Đột nhiên, Khánh Trần hỏi:
“Gia chủ của Khánh thị thì sao?”
Trịnh Viễn Đông nhìn hắn:
“Người đó vẫn luôn ở trong trang viên Ngân Hạnh thành phố số 5, hiện tại bọn ta chưa phát hiện ra ông ấy có hành động nào...Đương nhiên, điều này rất kỳ lạ.”
Giao dịch kết thúc.
…
Ông chủ Trịnh và ông chủ Hà rời đi.
Khánh Trần ngồi trên ghế và suy nghĩ, thuật Hô Hấp duy trì tiết tấu với Vạn Thần Lôi Ti khiến lôi tương trong cơ thể hắn lớn mạnh không ngừng.
Lúc này, Tiểu Đồng Vân và Jinguji Maki rón rén đi tới thông qua đường hầm.
Ương Ương gọi điện thoại cho Tiểu Đồng Vân nói có lẽ bây giờ Khánh Trần vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc bi thương, cho nên cần hai người đến chữa trị cho Khánh Trần.
Tiểu Đồng Vân nhận được cuộc gọi này thì vội vàng chạy tới đây.
Nhưng khi Khánh Trần thấy hai người họ, việc đầu tiên hắn làm là dặn dò hai người:
“Maki-chan, tạm thời che kín phần đỉnh của cứ điểm chiến tranh này lại rồi lắp vài đèn chiếu. Nhớ rõ đóng chặt cả các cửa ra vào, bắt đầu từ ngày hôm nay không được để người ngoài tiến vào, tất cả các cửa ra vào đều phải có khóa mật mã quét mống mắt.”
Jinguji Maki sửng sốt:
“Sư phụ, những thứ kia rất quý giá ư? Có người muốn trộm của ngươi à?”
“À, thật ra cũng không phải, không ai đến trộm đồ của ta hết.”
Khánh Trần giải thích:
“Chẳng qua là ta lo lắng nếu hai người nào đó nhìn thấy tốc độ sinh trưởng thực vật trong cứ điểm chiến tranh này sẽ nhảy dựng lên đánh ta…”
…
Khánh Trần vẽ cứ điểm chiến tranh mới lên giấy cho Jinguji Maki.
Hắn bảo Tiểu Đồng Vân đi nhặt lá cây Tử Lan Tinh vừa rụng xuống trên mặt đất:
“Cất thứ đó đi, khi luyện lại Vạn Thần Lôi Ti thì ngậm nó.”
“Ca, Tử Lan Tinh lợi hại lắm à?”
Tiểu Đồng Vân hỏi.
Khánh Trần gật đầu:
“Đương nhiên là lợi hại, ở thế giới trong chỉ có tập đoàn tài chính mới có thể thu thập được nhiều Tử Lan Tinh như thế. Trong Trần thị chỉ có một mình Trần Dư mới có thể sử dụng Tử Lan Tinh liên tục.”