Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1742: Cung Ứng




Hà Kim Thu nói:

“Ta chỉ muốn dùng chuyện này để chứng minh, dù ngươi là chủ nhân của tổ chức điệp viên thì tổ chức tình báo của Hồ thì cũng không kém. Hơn nữa chuyên gia tên Viên Dương thật sự có vấn đề, nếu không tại sao hắn lại giấu tình nhân kỹ như thế?”

Vì quá lo lắng Khánh Trần từ chối giao dịch, vì vậy Hà Kim Thu nói hết toàn bộ manh mối mình biết ra.

Sợ Khánh Trần cảm thấy những tin tức này không có giá trị…

Vì lần này, hắn lệnh cho thuộc hạ ngâm mình trong kho số liệu suốt 7 ngày liền!

Lúc này, Khánh Trần đang suy nghĩ.

Lỡ như phương hướng tìm kiếm của ảnh tử sao rồi thì sao?

Việc hắn phải làm bây giờ chưa chắc là phải tiếp tục tìm kiếm theo đầu mối của ảnh tử, dù sao ảnh tử còn không tìm được thì làm sao hắn nắm chắc được?

Khánh Trần suy nghĩ, đầu mối này xuất hiện một cách tình cờ, mà Hồ thị quả thật am hiểu tìm kiếm dấu vết từ xó xỉnh như thế này.

Nếu phương hướng xâm nhập của tổ chức điệp viên chủ yếu xoay quanh trung tâm quyền lực thì Hồ thị không xem nhẹ bất kỳ ngóc ngách nào.

Hơn nữa, cho dù muốn tìm được đầu mối hay muốn hoàn thành mục tiêu của Hội phụ huynh, Khánh Trần đều phải đoàn kết tất cả những lực lượng có thể đoàn kết.

Khánh Trần nói:

“Thành giao.”

Hắn lấy từ trong túi ra hai lá Tử lan Tinh:

“7 ngày sau ông chủ Hà có thể đến lấy phần của tuần sau.”

Khánh Trần không định ứng trước quá nhiều trong một lần, một mặt là vì vừa rồi hắn nói dối…

Mặt khác là vì hắn muốn mỗi tuần Hà Kim Thu đều mang manh mối mới đến đây.

Hà Kim Thu cười:

“Hợp tác vui vẻ.”

Cười rất xán lạn.

Chỉ có điều ông chủ Hà càng cười tươi thì Khánh Trần lại càng áy náy…

Dù sao đối phương thuyết phục gãy lưỡi, kết quả chỉ đổi được thứ không đáng giá bên mình, quả thật có hơi xấu hổ.

Khánh Trần hỏi:

“À...thế này đi, để bày tỏ thành ý, lần sau mỗi khi đến ông chủ Hà hái ít Kê Huyết Nha đi nữa, Cửu Châu chiến đấu bên ngoài vất vả, có Kê Huyết Nha bên người cũng có thể giúp các thành viên của Cửu Châu sống sót trở lại quê hương.”

Khánh Trần đi nhổ hai cây Kê Huyết Nha trong vườn nhét vào tay đối phương:

“Nào, đến cũng đã đến rồi, mang chút quà về nữa!”

Trịnh Viễn Đông ngơ ngác:

“Xin lỗi, trước kia ta nhìn lầm ngươi.”

Khánh Trần mình mình đang chơi với lửa, Hà Kim Thu và ông chủ Trịnh đều cực kỳ thông minh, chẳng qua họ thiệt ở khoản tin tức, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ nhận ra.

Hắn phải nghĩ xem đến lúc đó phải giải quyết kiểu gì.

Ừm, một thời gian nữa nói cho ông chủ Hà biết sản lượng của học viện nông nghiệp tăng cao, có thể tặng thêm vài lá.

Khánh Trần nhìn ông chủ Trịnh:

“Giải quyết xong giao dịch của ông chủ Hà rồi, vậy ông chủ Trịnh đến vì cái gì?”

Trịnh Viễn Đông suy tư:

“Có khả năng học viện cần ngươi nhanh chóng cung cấp thực vật đặc biệt, lần xuyên không vừa rồi các học sinh đều nhao nhao tranh đi làm nhiệm vụ ở thế giới trong, cho nên lấy được nhiều tin tức về các câu lạc bộ ở bên đó hơn lần trước. Điểm tích lũy của học sinh nhiều nhưng không biết dùng vào đâu sẽ khiến tính tích cực của họ giảm xuống.”

Sự thật chính là như vậy, khi ngươi có 3000 điểm tích lũy trong tay lại không có thứ mình muốn mua thì ngươi sẽ cảm thấy điểm tích lũy vô dụng.

Họ cũng sẽ không siêng làm nhiệm vụ nữa.

Đây cũng là điều mà Khánh Trần không muốn nhìn thấy, hắn cần lượng lớn nhân vật và vật lực đi giúp Hội phụ huynh thúc đẩy công việc.

Chẳng hạn như trong lần xuyên qua này, các học sinh tự phát tạo thành tiểu đội, tiến hành công việc theo dõi và bám đuôi một cách thận trọng theo lý thuyết của trường học.

Kết quả là trong thành phố số 10 nhiều người du hành thời gian nhất, ông chủ của một câu lạc bộ ra đường tán gái lại phát hiện có hơn ba mươi người đang theo dõi mình.

Khi đó ông chủ sợ đến mức suýt nhồi máu cơ tìm, còn tưởng câu lạc bộ đối thủ nào đó muốn giết hắn, vì thế xoay người bỏ chạy.

Hắn vừa chạy đi, học sinh lập tức đuổi theo.

Học sinh đuổi theo thì hắn lại chạy nhanh hơn…

Cảnh tượng hoang đường như thế này diễn ra nhiều lần, suýt nữa khiến mấy câu lạc bộ sống mái với nhau sớm hơn dự định.

Đương nhiên, các học sinh cũng gặp phải một ít nguy hiểm.

Hoang đường thì hoang đường, sau khi mọi người trở lại Côn Luân, hệ thống nhiệm vụ đã được sửa lại: Mỗi một đoàn đội chỉ được nhận nhiệm vụ về một câu lạc bộ.

Thế nhưng việc này cũng đã nêu lên tầm quan trọng của học sinh.

Đó là tổ chức tình báo với hơn sáu mươi nghìn người mang tính tự phát, tuy còn rất non trẻ nhưng đến cả tổ chức điệp viên của Khánh Trần cũng không có đủ sáu mươi nghìn người…

Tổ chức điệp viên cũng chỉ mới có hơn ba mươi nghìn người!

Nhưng vấn đề là hắn vừa mới than với Hà Kim Thu là mình quá nghèo, bây giờ đành phải cắn răng nói:

“Vậy ta tạm thời ngừng cung ứng cho Bạch Trú, ưu tiên cung ứng cho trường một thời gian…”