Ông chủ Hà cau mày.
Hắn biết Khánh Trần có dã tâm, cho nên muốn Khánh Trần chịu nhường ra phần của ba người quả thật là ép uổng người ta quá.
Hà Kim Thu không phải người không phân rõ phải trái, hắn nói:
“Thế này được không, ta chỉ cần hai lá Tử Lan Tinh cung ứng liên tục. Cùng với đó Cửu Châu sẽ trở thành đồng minh của ngươi, ngày sau ở thế giới trong bọn ta có thể cung cấp sự trợ giúp, thậm chí tham gia chiến đấu vì ngươi, giống như khi trước bọn ta cứu ngươi và lần này lẻn vào Trần thị hỗ trợ ngươi. Ngoài ra, có lẽ ngươi vẫn chưa biết đãi ngộ của hội viên cao cấp của tổ chức tình báo Hồ thị, hiện nay trong toàn Liên Bang chỉ có 2 hội viên từng có cấp bậc đó. Điều này đồng nghĩa với việc ngươi có thể xem mọi bí mật được tổ chức tình báo của Hồ thị cất giấu.”
Khánh Trần ngớ ra, hắn biết Hồ thị đứng vững trong Liên Bang đã gần một nghìn năm, bí mật mà những người này nắm giữ một khi tiết lộ ra ngoài e rằng sẽ khiến cả Liên Bang rơi vào khủng hoảng.
“Việc này không được.”
Khánh Trần bỗng cảm thấy áy náy, mình chỉ đưa ra một ít mà người ta lại dốc hết vốn liếng.
Nhưng Hà Kim Thu hiểu sao ý, hắn cho rằng Khánh Trần vẫn không muốn cung cấp Tử Lan tinh, vì vậy lại bổ sung thêm:
“Ta biết ngươi muốn báo thù cho ảnh tử, hơn nữa ta cũng biết ngươi muốn trả thù rất nhiều người. Mà trong cuộc chiến báo thù này, tình báo ắt không thể thiếu được. Tổ chức tình báo Hồ thị bọn ta có được một ít tin tức ngay cả Khánh thị cũng không biết.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Có lẽ hai vị chưa biết, hiện nay ta đã là chủ nhân của tổ chức điệp viên. Nhưng dù là tổ chức điệp viên thì vẫn chưa điều tra ra hung thủ. Hơn nữa chuyện này liên lụy quá nhiều, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến các ngươi.”
Hắn cảm thấy rõ ràng là mình chiếm lợi, bủn xỉn chỉ cho hai phần Tử Lan Tinh, không thể để Hà Kim Thu và Trịnh Viễn Đông cuốn vào vòng xoáy này.
Nhưng Hà Kim Thu lại lắc đầu, hắn tưởng Khánh Trần vẫn không dao động, bèn nói tiếp:
“Lĩnh vực của hai bên không giống nhau, Hồ thị am hiểu thăm hỏi trong dân gian để lấy được một ít tin tức suy luận ra được, ví dụ như bọn ta biết một chuyên gia nghiên cứu chất độc thần kinh có lẽ còn có một tình nhân và con ngoài giá thú vẫn sống sót.”
Khánh Trần sửng sốt, ngay cả ảnh tử cũng không biết được tin tức này, vì sao tổ chức tình báo của Hồ thị lại biết được?
Rốt cuộc lần này hắn bị tin tức của Hà Kim Thu hấp dẫn.
“Ta không tin, trước kia khi ảnh tử tìm kiếm hung thủ chắc chắn đã đi xem kho số liệu của các ngươi, chỉ có điều các ngươi không biết mà thôi.”
Khánh Trần khích tướng.
Hà Kim Thu nói với giọng nghiêm túc:
“Từ 12 năm trước, trong 7 năm liên tiếp, quả thật năm nào kho số liệu của bọn ta đều có dấu vết bị lật xem. Bọn ta tra xét rất lâu nhưng vẫn không biết được là ai động vào kho số liệu, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta đoán có lẽ là ảnh tử. Nhưng từ 5 năm trước hắn không đến xem nữa, ta nghĩ ảnh tử tiên sinh khi đó đã không thể sử dụng năng lực một cách tùy ý nữa. Mà đầu mối này là từ ba năm trước mới vô tình bị phát hiện.”
Khánh Trần hít sâu một hơi:
“Đầu mối gì?”
Hà Kim Thu nói:
“Ngươi tìm ông chủ Trịnh trước, rồi ông chủ Trịnh đi tìm ta, trước đó bên ngoài hoàn toàn không biết ảnh tử tiên sinh từng xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong một đêm toàn bộ chuyên gia nghiên cứu chất độc thần kinh trong Liên Bang đều mất tích. Sau đó Hồ thị cũng từng đi tìm nguyên nhân vì sao những chuyên gia này lại biến mất...nhưng không có chút manh mối nào, giống như họ bốc hơi khỏi nhân gian, để lại cho bọn ta một mối nghi ngờ lớn.”
Hắn nói tiếp:
“Nay ta bắt đầu kiểm tra dấu vết từ trong kho số liệu khổng lồ của Hồ thị, và rồi tìm ra được một ít manh mối. Trong kho số liệu của Hồ thị có ghi lại “Số nhà 18 đường Vận Thông thành phố số 10 xuất hiện ảnh chụp chung của chuyên gia chất độc thần kinh Viên Dương, nghi ngờ là nơi ở của tình nhân và đứa con ngoài giá thú”. Bọn ta cũng có một thợ sửa ống nước tiến vào trong nhà người phụ nữ đó sửa chữa, tìm được bức ảnh chụp chung với chuyên gia ấy trong nhà họ mới tình cờ phát hiện ra, có lẽ nàng muốn tưởng niệm người yêu quá cố của mình và không biết sẽ có người nhận ra bức ảnh đó.”
Hà Kim Thu:
“Chuyện này vô cùng bí ẩn, khoản chi tiêu của người phụ nữ đó luôn dùng tờ tiền có mệnh giá nhỏ, cũng sống rất kín tiếng. Giờ nghĩ lại, có lẽ chuyên gia thần kinh kia biết một khi mình làm gì đó cũng sẽ bị diệt khẩu, cho nên đã xóa sạch mọi dấu vết của tình nhân.”
Viên Dương.
Khánh Trần thất vọng.
Người mà ảnh tử nói không phải tên này, ít nhất không phải là người ảnh tử tìm kiếm cuối cùng lại bị diệt khẩu – Trương Thành.
Hắn lắc đầu thất vọng:
“Đó không phải là người ta muốn tìm.”