Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1735: Người Du Hành Alpha




Nói rồi Ninh Tú còn vung vẩy xẻng nấu ăn trong tay, hận không thể bổ đầu Vương lão đầu ra luôn.

Vương lão đầu chột dạ:

“Ta chỉ nói thế thôi mà.”

“Nói cái đầu ngươi ấy.”

Ninh Tú tức giận, mắng:

“Đều là hàng xóm láng giềng mấy năm rồi, ngươi làm người đi, cút mau, nếu không ca ca với cha hắn về đánh chết ngươi!”

Khánh Trần ngạc nhiên nhìn chị dâu mình, đối phương dùng một sợi dây thun đơn giản buộc gọn mái tóc dài của mình lên, dung mạo xinh đẹp không son phấn, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy muốn khóc.

Hắn cũng không biết vì cớ gì.

Chị dâu thấy mắt Khánh Trần đỏ hoe thì ngượng ngùng:

“Có phải vừa rồi ta dữ quá làm ngươi sợ không? Mau về nhà ôn bài đi, lát nữa cha và ca ca của ngươi về thì dọn cơm. Không sao đâu, ngươi yên tâm, nhà chúng ta có ba người đàn ông, trong khu bảy này không có ai dám bắt nạt chúng ta.”

Khu Tam Hạ là như thế đấy, nhà nào càng nhiều đàn ông thì càng không có ai dám bắt nạt, như thế không cần lo lắng gì cả.

Chẳng qua cha của Khánh Trần luôn nói đáng tiếc không sinh được đứa con gái, nếu Khánh Tràn là nữ thì tốt rồi…

“Được ạ.”

Khánh Trần đi vào hành lang, hắn cứ cảm thấy hôm nay là lạ.

Lúc ôn bài, hắn cảm thấy bực bội không thôi, hắn luôn có cảm giác hình như mình quên mất gì đó.

Gian phòng ngủ duy nhất trong ccăn nhà một phòng ngủ một phòng khách này thuộc về Khánh Trần.

Vốn dĩ cha bào để ca ca và chị dâu ở phòng này, mau chóng sinh một đứa bé kháu khỉnh, kết quả ca ca khăng khăng nhường phòng ngủ cho Khánh Trần.

Hắn nói Tiểu Trần vẫn còn đang đi học, không thể bị người khác quấy rầy được, cho nên phải để phòng ngủ lại cho Tiểu Trần.

Thế thì mỗi ngày Tiểu Trần có thể ngủ thêm một lát, không bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Ba người còn lại trong nhà thì trải đệm nằm chen chúc trong phòng khách.

Buổi tối, cha và ca ca trở lại, trên người dính đầy sơn, bụi đất và vụn gỗ khi xây dựng.

Ca ca vào phòng nhìn, Khánh Trần ngẩng đầu, ca ca cười tủm tỉm đi vào trong, lén lút móc trong túi ra hai thỏi chocolate đặt lên bàn:

“Nghe nhân viên tạp vụ nói học sinh ăn thứ này có thể thông minh hơn, ca mua cho ngươi hai thỏi, mau ăn đi.”

Khánh Trần hết nói nổi:

“Mê tín dị đoan thôi, ăn chocolate sẽ không thông minh hơn được đâu.”

“Ai bảo thế, mau ăn đi.”

Ca ca giả vờ nghiêm túc.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nữ dịu dàng:

“Rửa tay ăn cơm thôi, báo cho các ngươi một tin vui, hôm nay ta tìm được một công việc văn phòng rồi! Vậy là các ngươi không cần vất vả như bây giờ nữa, lộ phí cho Tiểu Trần đến thành phố số 10 cũng không quá áp lực nữa.”

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Khánh Trần ngồi ở bàn học mà nước mắt rơi như mưa, hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như thế nữa, hắn chỉ cảm thấy đời này không có ngày nào buồn hơn ngày hôm nay.

Dần dần, tiếng khóc của hắn càng lúc càng lớn.

Hắn nhớ ra rồi, hắn không phải là thiếu niên Khánh Trần ở thế giới trong.

Hắn là ông chủ Bạch Trú, là thủ lĩnh tiếp theo của Kỵ Sĩ, hắn là chủ nhân tương lai của Khánh thị!

Hắn là người du hành Alpha!

Khánh Trần!

Cuối cùng hắn nhớ ra rồi, hồi một tuổi rưỡi, ảnh tử từng lén lút ôm hắn đi ra khỏi trang viên Ngân Hạnh, lén lút cho Ninh Tú xem đứa em quý giá của mình.

Vì vậy, khi hắn một tuổi rưỡi đã nhìn thấy người phụ nữ điềm đạm khiến ca ca của hắn nhớ thương da diết, chị dâu của hắn.

Hắn nhớ lại hết rồi.

Lúc này, ca ca từ từ đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng hỏi:

“Nhớ ra tất cả rồi à?”

“Ừ.”

Khánh Trần vừa khóc vừa gật đầu lia lịa, nhưng hắn thà rằng bẩn thân không nhớ lại.

Hắn khát vọng có được một người anh như vậy, một người chị dâu như vậy.

Nếu hắn chỉ là một thiếu niên bình thường ở thành phố số 5 của thế giới trong thì tốt biết bao.

“Nhớ ra rồi thì về đi.”

Ca ca nói một cách dịu dàng:

“Đừng khóc.”

“Ta không muốn về.”

Khánh Trần nói.

“Không được.”

Khánh Chuẩn nhẹ tay lau nước mắt cho hắn:

“Ngươi cần phải trở về, bên kia còn có người đang chờ ngươi.”

“Cảm ơn ngươi, ca ca. Kiếp sau lại làm ca ca của ta nhé.”

“Được.”

Thời gian trở về đếm ngược 30:00:00.

Huyễn Vũ tức giận mắng:

“Đi nhanh lên, ta sắp không chịu nổi rồi! Có ngu không vậy, có người tới cứu viện mà các ngươi không những không chạy lại còn ngơ ngác đứng đây chờ một tên ngốc?!”

“Phản đồ, đi mau!”

Bên hắn còn chưa giết xong hơn hai nghìn người, hơn sáu nghìn người đằng kia cũng sắp đến rồi, đến lúc đó Zard nhất định sẽ phải chết, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Nhưng đúng lúc này, Huyễn Vũ bỗng ngẩng đầu lên.

Năng lượng dao động hung bạo nào đó lan rộng khắp không gian và bùng nổ.

Dù không dùng ánh mắt sát ý nhìn mình nhưng dòng năng lượng khủng khiếp này vẫn có thể khiến Huyễn Vũ cảm thấy nguy hiểm.

---

🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸