Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1734: Sẽ Không Lỡ Hẹn




Trong lúc đó những con chim vũ yến đang bay lượn chậm rãi kia bắt đầu tăng tốc độ.

Bọn chúng phân tán, bay về phía những binh lính gần Zard nhất.

Tiếng xé gió vùn vụt vô cùng chói tai, chỉ trong nháy mắt hơn trăm con chim vũ yếm lại xuyên thủng những binh lính kia như những viên đạn.

Vũ yến không phải đạn, lực cản phải chịu khi đâm vào cơ thể lớn hơn đạn thật rất nhiều.

Nhưng những con chim vũ yến ấy sắc bén như dao, hoặc cứa qua cổ binh lính Trần thị với tốc độ nhanh, hoặc xuyên qua lồng ngực của họ.

Không hề gặp trở ngại!

Một con chim vũ yến đâm thủng một tên lính xong còn chưa đủ, cuối cùng lợi dụng quán tính ban nãy xuyên qua cơ thể một binh lính phía sau.

Khi vũ yến giết người, giấy trắng được nhuộm đỏ, như vũ yến chảy huyết lệ.

Trương Mộng Thiên nhìn đám vũ yến kia, cảm giác như mình đang ở trong một thế giới rực rỡ sắc màu, hết thảy mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều là cảnh tượng thần ký mà trước kia hắn chẳng bao giờ nhìn thấy được khu ổ chuột, ngay cả trên mạng cũng chưa thấy bao giờ.

Lúc này, một người trẻ tuổi với gương mặt tái nhợt đeo tai nghe màu trắng trông rất đẹp đang ngồi trên sườn núi, hắn cười khẩy:

“Khánh Trần, ta không đến cứu ngươi mà ta tới để cứu Zard, không liên quan gì đến ngươi. Zard, sắp phải về rồi, để ta nhìn xem lát nữa ngươi giải thích với ta kiểu gì. Không có ngươi đệ đệ sẽ gấp vũ yến cho ta, còn khi có ngươi ở đây hắn lại gấp ếch, chuyện này ta không để yên đâu.”

Càng nghĩ càng giận, Huyễn Vũ điều khiển hai con chim vũ yến bay về phía Khánh Trần.

Nhưng vũ yên còn chưa bay xuống thì Zard đã che trước mặt Khánh Trần.

Huyễn Vũ tức muốn hộc máu:

“Ta! CMN ngươi!”

Sau đó Huyễn Vũ mắng:

“Ta tranh thủ thời gian cho các ngươi rồi thì các ngươi chạy đi, còn đứng ở đó làm gì?! Nghĩ ta có thể giết hết hơn hai nghìn tên lính thật chắc! Khoan, tại sao lại có người lao ra!”

Ở hướng đông bắc, lại có một đội quân xuất hiện.

Nhưng Khánh Trần vẫn đứng ở nơi đó.

Bỗng nhiên xuất hiện tiếng nổ vang dội phát ra từ phía khu cấm kỵ số 002.

Tiếng nổ đó...như tiếng bước chân của dã thú, như bầy ngựa mặc sức phi nước đại trong hoang dã!

Ngay sau đó một người khổng lồ với cơ thể đầy những vết sẹo dữ tợn, tay xách đại thụ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mà đi theo hắn còn có vô số con lợn rừng!

Người khổng lồ như vị vua trong hoang dã, hắn cảm nhận được tầm mắt của Huyễn Vũ nhìn về phía mình, thế là cũng đáp lại đối phương bằng một ánh mắt lạnh lùng!

Huyễn Vũ sửng sốt, chuyện gì vậy, người khổng lồ trong khu cấm kỵ đó thế mà là cấp A ư? Lại còn có giác quan thứ sáu!

Người khổng lồ kia vung cái cây trong tay lên, bầy lợn rừng nghe theo, bắt đầu xông trận, chặn đường bộ đội vừa xuất hiện.

Cô Đông nhấc một chiếc xe tăng hạng nhẹ từ dưới đất lên chắn trước mặt mình để ngăn chặn mưa bom bão đạn.

Đinh Đông cũng đi theo đệ đệ và bắt chước nhấc một chiếc xe tăng hạng nhẹ khác lên, hắn vừa gào thét vừa xông lên, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn tăng thêm can đảm vì Khánh Trần.

“Đinh Đông!”

(Ta đã nói bạn của ta sẽ không lỡ hẹn, đều tại đám người xấu các ngươi ngăn cản hắn!)

Khánh Trần vẫn đứng đó.

Hắn nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Hắn mơ thấy mình là một học sinh của khu thứ bảy ở thành phố số 5, đang khẩn trương chuẩn bị cho việc học tập, chờ năm sau thi vào đại học Thanh Hòa.

Đến lúc đó hắn còn cần đi nhờ xe đến thành phố số 10, đó là một khoản chi phí không nhỏ.

Khánh Trần đeo cặp sách ngồi trên tàu điện một ray, hắn vừa đeo tai nghe nghe phân tích các câu hỏi lịch sử hết lần này đến lần khác, vừa xem tài liệu phụ đạo của môn công nghệ thông tin trong tay.

Đề thi tuyển sinh của đại học Thanh Hòa không có môn tiếng Anh, thay vào đó là một đề công nghệ thông tin.

Trong thời đại hiện nay, tiếng Anh có thể không cần nhưng không thể không có kỹ năng công nghệ thông tin, không thể không có năng lực lập trình máy tính và ứng dụng.

Ơ, tiếng Anh?

Tiếng Anh là gì?

Thiếu niên Khánh Trần của thế giới trong ngồi trên tàu điện một ray khó hiểu không thôi, hắn không biết tại sao từ này lại nảy ra trong đầu hắn, thật là kỳ lạ.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục đọc sách.

Đến trạm dừng, Khánh Trần chui ra khỏi tàu điện trong sự ceh chúc của đám đông, rồi nhanh chóng đi về phía nhà mình.

Lúc đi trên đường phố khu thứ bảy, có người thấy cơ thể hắn vẫn còn lành lặn thì vội vàng sán lại gần:

“Có muốn bán bộ phận cơ thể không? Mới đây tập đoàn Trần thị ra mắt một kiểu di động trong suốt mới, ngươi dùng một quả thận là có thể đổi được, còn có thể có tiền thừa tiêu vặt nữa!”

Khánh Trần ngớ ra, kết quả hắn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy chị dâu Ninh Tú mặc tạp dề, cầm xửng nấu ăn từ hàng hiên chạy ra với dáng vẻ phẫn nộ. Nàng đi đến chỗ Khánh Trần như cọp mẹ bảo vệ con, sau đó tức giận mắng ông già dụ dỗ Khánh Trần:

“Vương lão đầu, ngươi không thấy thất đức à? Khánh Trần nhà ta là thanh niên ưu tú phải học đại học Thanh Hòa, ngươi dám lừa hắn bán nội tạng thì ta đánh bay đầu ngươi!”