Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1736: Hữu Củ Và Vô Củ




Bỗng chốc, sấm sét màu vang bắn lên trời cao.

Khánh Trần đứng yên ở chỗ kia ngủ say không biết bao lâu bỗng mở mắt ra.

Hắn nhìn về phía Zard và Ương Ương:

“Mọi người vất vả rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngay sau đó, toàn bộ từ trường mạch xung trong cơ thể đã hình thành, chỉ trong nháy mắt tất cả những người máy chiến tranh và nhện máy đi tiên phong đều trở thành một đống sắt vụn.

Xung điện từ mạnh mẽ chỉ cần vài giây đã biến toàn bộ linh kiện điện tử trong vòng một cây số xung quanh thành sắt vụn!

Những binh lính Trần thị vừa chạy tới thấy tình hình không ổn, dù chưa bước vào tầm bắn cũng đã bắt đầu nổ súng, không chỉ thế còn có bão kim loại với cự ly xa cũng đang càn quét không ngừng.

Mưa đạn ập tới dày đặc như mây đen nặng trĩu.

Lần này Zard không dùng tường đất ngăn chặn.

Mà Khánh Trần bỗng giơ tay lên, trường lực điện từ ngưng tụ lại trên tay phải của hắn.

Hắn nói khẽ:

“Hữu Củ!”

Cảnh tượng khiến người ta sợ hãi đột ngột xuất hiện, những viên đạn kim loại kia thế mà lại treo lơ lửng trước lực đẩy từ trường điện từ mạnh mẽ.

Ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua lực đẩy điện từ lóa mắt kia!

Từng viên đạn lơ lửng như những giọt nữa nước bị thời gian dừng lại giữa không trung.

Mà trước mặt loạt đạn là chúa tể của thế giới có thể ra lệnh cho các vị thần.

Lúc này, Khánh Trần nhẹ giọng nói:

“Vô Củ!”

Trước mưa to gió lớn, toàn bộ viên đạn dừng trước mặt thiếu niên như thần lính kia đều bắn ngược trở lại.

Mưa bom bão đạn có là gì.

Gió bão kim loại có là gì.

Đây mới là khắc tinh của công nghệ vũ khí nóng hiện đại, là vũ khí hình người chân chính!

Không phải chưa từng có dị năng giả nào có dị năng hệ sấm sét, nhưng trước đó vẫn chưa có ai có thể sử dụng năng lực sấm sét đến mức chuẩn xác, cực hạn và khủng khiếp như vậy!

Huyễn Vũ đứng ở phía xa nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hắn nói khẽ:

“Đệch.”

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Trở về.

Thế giới chìm vào bóng tối.

Với Khánh Trần, chuyến đi vượt thời không lần này có thể nói là một hành trình dài đằng đẵng.

Thế giới lại sáng ngời.

Thời gian đếm ngược 168:00:00.

Ánh sao và trăng sáng rực rỡ chiếu rọi xuống Kình Đảo, ngân hà mênh mông dường như chưa bao giờ thay đổi vì bất kỳ ai.

Một giây trước Khánh Trần còn đang ở trên chiến trường, dùng Hữu Củ và Vô Củ đánh tan đội hình quân Trần thị, một giây sau hắn đã trở lại cứ điểm chiến tranh của học viện nông nghiệp.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử cảm thấy như hai họ cùng mơ một giấc mơ, giấc mơ đó là câu chuyện mà trước kia họ chưa bao giờ tiếp xúc.

Đoàn Tử vô thức nhìn về phía Khánh Trần, Tôn Sở Từ kéo tay nàng, nhắc nhở nàng đừng lộ ra điều gì.

Lúc này, viện trưởng đã thay đổi diện mạo, biến thành thân phận viện trưởng, chứng tỏ đối phương vẫn chưa muốn bại lộ hoàn toàn trong trường.

Thật ra, Tôn Sở Tử cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Trong những giây phút cuối cùng trước khi trở về, vị viện trường kia tỉnh lại, sau đó dùng thủ đoạn mạnh bạo và khí thế tựa thần thánh tạm thời áp chế đội quân của Trần thị.

Tôn Sở Từ thề cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được khung cảnh ấy.

Thiếu niên đứng giữa chiến trường, đôi mắt vàng rực bình tĩnh đã cạn nước mắt, thứ duy nhất còn lại chỉ là sự kiên quyết.

Mưa bom bão đạn dừng lại trước mặt hắn, giống như thế giới bị ai đó nhấn nút tạm dừng.

Trong thế giới ấy dường như chỉ còn lại một mình thiếu niên kia.

Đây mới là dị năng giả.

Hữu Củ.

Vô Củ.

Hai cách sử dụng trường điện từ, có thể nói hắn đã sử dụng năng lực điện từ đến mức cực hạn.

Đó là thủ đoạn mạnh nhất hiện nay của Khánh Trần khi đối mặt với chiến tranh hiện đại, bắt đầu từ hôm nay, trừ phi xuất hiện vũ khí hạng nặng như đại bác bắn trái phá, nếu không vũ khí nóng bình thường khó có thể làm hắn bị thương.

Trước khi trở về, hắn thấy rõ được sự sợ hãi và kinh ngạc trong ánh mắt của các binh lính Trần thị.

Trên đời này chưa bao giờ có ai có thể thay đổi dị năng nguyên tố hệ sấm sét đến mức này.

Thế nhưng, dường như Khánh Trần không vui vẻ chút nào.

Lúc này, Zard, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Jindai Sorane, Nam Cung Nguyên Ngữ, Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác ngơ ngác nhìn nhau trong cứ điểm chiến tranh.

Sau đó vài người trong số họ cảm thấy kinh ngạc.

Bảy ngày trước, họ còn cảm thấy vui mừng nhìn viện trưởng lách luật, 7 ngày sau viện trưởng bị thương nhẹ, còn giáo sư Zard thì cả cánh tay phải đều phủ một lớp tráng men, trông có vẻ mệt mỏi.

Còn Tôn Sở Từ và Đoàn Tử thì khỏi phải bàn, hai người họ vô cùng nhếch nhác, trên mặt lấm lem bùn đất giống như mới lăn lộn trong bùn ra.

Điều khiến Khánh Trần bất ngờ là Nam Cung Nguyên Ngữ cũng bị thương.

“Các ngươi...bị sao thế này?”

Jindai Sorane sửng sốt:

“Mọi người không sao chứ?”

Nàng chạy đi ngắt lá của Kê Huyết Nha cho mọi người, đưa Kê Huyết Nha cho họ nghiền nát rồi rịt lên vết thương.

Jindai Sorane muốn tự mình đi bôi miệng vết thương trên cánh tay Khánh Trần, trên tay hắn có một vết đạn bắn sượt qua.