Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1732: Lợi Hại




Ương Ương hết nói nổi:

“Sao cảm xúc của ngươi đến dễ dàng thế hả? Nhập vai nhanh quá vậy?”

Zard suy nghĩ rồi nói:

“Như thế khá là có tính kịch tính! Ta có thể tự làm mình cảm động!”

Ương Ương:

“...Được thôi.”

Nói thật, bây giờ nàng vẫn chưa nắm giữ được kỹ năng tán gẫu với Zard.

Trong lúc nói chuyện, Zard nhìn binh lính của Trần thị đang đột tiến khắp xung quanh, bỗng cất tiếng cười to:

“Trên đời này ta là...”

Đang nói dở thì hăn giơ tay trái gãi đầu, rồi hỏi:

“Mấy câu đấy ảnh tử tiên sinh nói như thế nào ấy nhỉ...Hahahaha, ngại quá! Giết hết cả đi!”

Sau đó, Ương Ương nhìn Zard với vẻ kinh ngạc, còn tóc của tên thần kinh này đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, từ chân tóc cho đến ngọn tóc, màu đỏ ấy cực kỳ bắt mắt.

Chợt, Ương Ương có cảm giác người này cũng sắp dung hợp với thế giới, bước chân qua khoảng cách rộng lớn nhất trên đời này, đứng ở ngưỡng cửa bán thần!

Người từng đạt đến cảnh giới này trước kia chính là thiên tài tuyệt đỉnh trăm năm hiếm gặp như Lý Vân Kính.

Zard rất sùng bái ảnh tử, hăn nghĩ nếu cách nói năng không bắt chước được, khí thế cũng không bắt chước được, thế thì bắt chược cái khác.

Chỉ trong nháy mắt, lấy Zard làm trục, toàn bộ nham thạch trong hoang dã đều hóa thành cát, như một vương quốc bằng đất cát đột ngột được dựng nên.

Hắn nhìn những binh lính cách mình chỉ còn mấy trăm mết, gào lên:

“Tuế Nguyệt...không đúng, không đúng, không đúng, nhầm từ.”

Zard nhắm mắt lại, khi mở mắt ra hắn nói khẽ:

“Thiên Táng.”

Bỗng chốc những binh lính tiến đến vây giết kia cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề.

Người máy chiến tranh mắt đầu lún xuống đất cát, từng con nhện máy bị cát nghiền thành vụn, đất cát ma sát vào nhau một cach điên cuồng, phạm vi mấy trăm mét xung quanh như biến thành một chiếc cối xay khổng lồ.

“Hợp!”

Zard lại gào thét, hắn đè tay trái còn nguyên vẹn xuống đất.

Trong vòng mấy trăm mét dạy lên dậy lên một trận sóng cát khổng lồ, kinh khủng hệt như sóng thần.

Trương Mộng Thiên và Tôn Dở Từ, Đoàn Tử đần mặt ra nhìn.

Thì ra cái người vĩnh viên không đứng đắn được này cũng có lúc nghiêm túc.

Binh lính của Trần thị bắt đầu tuyệt vọng rồi chết.

Zard thở hồng hộc dừng lại, quay sang nhìn Trương Mộng Thiên:

“Ta lợi hại không?”

Trương Mộng Thiên lẩm bẩm:

“Lợi hại...”

Chẳng qua Zard đã kiệt sức rồi.

Mà Khánh Trần vẫn còn đang chìm trong trạng thái vô ngã.

Ở phía xa hơn, bội đội Trần thị lần lượt đến chiến trường trông thấy cảnh này đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, thậm chí không dám tiếp tục tiến lên.

Trong kênh liên lạc, sĩ quan quát mắng:

“Dị năng giả điều khiển nguyên tố Thổ đó chỉ mới cấp A, năng lực của hắn không dùng được nhiều lần. Tiếp tục tiến lên, ai trái lệnh, ta sẽ đưa người đó ra tòa án quân sự.”

Ương Ương đầu đầu nhìn về phía xa:

“Kiên trì một thêm lúc nữa...Lần này đến lượt ta, cho Khánh Trần thêm một chút thời gian.”

Zard bỗng hỏi:

“Không kiên trì được thì đánh thức ông chủ à?”

“Ừ.”

Ương Ương gật đầu:

“Đến lúc đó đánh thức vẫn còn kịp.”

Mấy người Trương Mộng Thiên cầm súng lên.

Thật ra, Ương Ương cảm thấy thật haong đường, Zard suýt bước qua ngưỡng cửa bán thần, ngay cả Tiểu Mộng Thiên cũng cầm súng lên, để bảo vệ cho giấc mơ của Khánh Trần.

Nhưng tất cả đều cảm thây đáng giá.

Đằng xa, trong bộ đội Trần thị đến vây giết, một sĩ quan hét lên:

“Họ chỉ có vài người thôi, tứ cô vô thân rồi, giết!”

Phía bắc chiến tường, mấy chục tên Quạ Đen đang lặng lẽ đi trong hoang dã, họ khoác áo choàng sợi đay đậm màu, trông như những tăng nhân khổ hạnh lánh đời tu hành.

Trên đường đi, họ đã thu thập được không ít thi thể của dị năng giả.

Có vài người là sĩ quan tàu Thần Du bị đội quân Vô Diện giết chết, có người là sĩ quan của lữ đoàn dã chiến của Khánh thị bị lính Vô Diện nổ chết.

Nhóm Quạ Đen còn chưa tới chiến trường cũng đã cảm nhận được sự thảm thiết của cuộc chiến này.

Trong hoang dã, Tam Nguyệt yên lặng lấy một quả sơn tra từ trong túi ra đặt bên miệng quạ sáu mắt.

Quạ sáu mắt mổ một miếng ăn sau đó nhắm tịt năm con mắt lại đồng thời cũng chảy vì chua, Tam Nguyệt than:

“Bán thần đã chết, cuộc chiến kết thúc rồi.”

Nhưng đột nhiên, họ vượt qua một ngọn núi, nhìn quân đội của Trần thị di chuyển dưới chân núi.

Những người đó muốn đi giết Khánh Trần.

Họ đang tập trung về phía chiến trường.

Trong đội ngũ, Lý Đông Trạch vén mũ chùm lên:

“Ta phải đi trước, các ngươi chờ ở đây một lát. Nếu bị ai đó thấy ta ra tay, mà tay lại từng ở trong đội ngũ của các ngươi thì sẽ ảnh hưởng đến Tòa án cấm kỵ.”

Tam Nguyệt nhìn về phía hắn:

“Quyết định rồi à?”

“Ừ.”

Tam Nguyệt nói với giọng nghi ngờ:

“Binh lính Trần thị ở chân núi đông lắm đấy, mà hắn vẫn chưa phải ông chủ của ngươi đâu, tại sao phải liều mạng đi cứu hắn?”

Lý Đông Trạch lắc đầu:

“Tam Nguyệt, người đưa thư của Kỵ Sĩ bọn ta vốn nên chiến đấu vì Kỵ Sĩ, cho dù sẽ chết, cho dù cuộc đời sẽ còn tiếc nuối, nhưng đó là ý nghĩa tồn tại của người đưa thư của Kỵ Sĩ. Hơn nữa, dù hắn sắp trở thành ông chủ của ta thì việc ta cứu hắn không phải vì thân phận ấy, mà bởi vì bọn ta tán thành việc hắn làm, tán thành con người của hắn.”