Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1731: Cảm Động




Nếu không trải qua bi thương cực đồ thì hoàn toàn không thể hoàn thành thức tỉnh, vì vậy đằng sau mỗi một dị năng giả đều cất giấu một câu chuyện đau thương.

Thời gian trở về đếm ngược 01:23:21.

Khánh Trần đứng lặng im ở trung tâm của chiến trường, hắn nhìn mặt đấy, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của buổi đêm, không thấy rõ biểu cảm.

Thiếu niên nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt dao giải phẫu ảnh tử đưa tặng trước lúc chia tay, như hết thảy mọi thứ trên thế gian này không còn liên quan gì đến hắn,

Trong màn đêm, mọi người chỉ có thể thấy từng giọt nước mắt vàng óng ánh rơi xuống.

Vô số hồ quang điện tràn ra trên mặt đất, như thể nước mắt không còn là nước mắt, mà là dòng sông điện chảy xiết.

Bầu trời vừa có mưa phùn, đất đai trong chốn hoang dã đều ẩm ướt.

Zard và những người đứng gần thậm chí có thể cảm nhận được cơn tê dại bắt đầu từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể mỗi khi có một giọt nước mắt rơi xuống đất.

Đó chính là dị năng giả cấp A.

Trong chiến trường, ảnh tử, Trần Dư và Lee Byung Hee đã biến mất.

Trần Dư được vật cấm kỵ ACE – 090, Ghim cài áo bất diệt cứu, vật cấm kỵ nho nhỏ ấy sẽ biến mất, cho đến mười năm sau sẽ xuất hiện lại trên đời, sau đó bị một người náo đó tình cờ mua đi.

Lee Byung Hee kích phát quy tắc “Nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày” của vật cấm kỵ ACE – 023, Khóa đồng tâm, hóa thành ánh sáng màu hồng hình uyên ương, được Zard khen đẹp.

Xung quanh chiến trường còn có vô số dội quân Trần thị đang tấn công tới đây.

Trần Dư từng dặn dò rất rõ ràng, trong trận chiến này có lẽ hắn sẽ chết, nhưng dù hắn chết thì quân đội Trần thị nhất định phải hoàn thành kế hoạch tác chiến còn lại, phải giết chết Khánh Trần ngay ở đây.

Dùng ghim cài áo bất diệt hãm hại Lee Byung Hee, dùng mạng sống của hai bán thần giết ảnh tử, sau đó đội quân của Trần thị vây giết Khánh Trần, vốn là kế hoạch do Trần Dư lập ra, hắn biết mình sẽ không chết.

Cho nên, cuộc chiến săn giết Khánh Trần vẫn chưa kết thúc.

Chỉ huy lục quân của Trần thị tập trung tất cả binh sĩ tiến đến gần chiến trường.

Trong sự che chở của người máy chiến tranh và nhện máy, các binh lính nhanh chóng di chuyển về phía Khánh Trần.

Những người máy chiến tranh và nhện máy này như xe tăng trong chiến tranh hiện đại, chúng có đóng vai trò như lô cốt di động và có tác dụng bao phủ hỏa lực, binh lính núp sau người máy chiến tranh, để người máy chiến tranh đi trước ngăn cản hỏa lực mãnh liệt nhất.

Vào giờ phút này, đã một tiểu đoàn dã chiến bao vây nhóm Khánh Trần, sư đoàn dã chiến và lữ đoàn dã chiến còn lại đều đang tức tốc áp sát.

Zard đỡ cánh tay phải tráng men của mình, Ương Ương bắt đầu chế tạo trường trọng lực khổng lồ xung quanh, định để cho tất cả những ai tiến vào trường lực này đều cảm nhận được sức ép cực lớn.

Nhưng quá đông.

Vốn dĩ nàng có thể áp chế người máy chiến tranh một cách dễ dàng, nhưng số lượng người máy quá nhiều.

Hơn nữa người đến đây càng ngày càng nhiều hơn.

“Khánh Trần?”

Ương Ương hỏi dò.

Nhưng Khánh Trần không để ý đến nàng.

Zard nói:

“Khi tiến vào cấp A, dị năng giả sẽ tiến vào một trạng thái kỳ lạ, không xác định được sẽ ở trong trạng thái đó bao lâu, người nào càng không kiên định thì tỉnh lại càng nhanh.”

Ương Ương cấp B nên chỉ mới nghe nhắc đến chuyện này, không hiểu rõ lắm.

Nàng chỉ biết trạng thái này như vấn tâm của truyền thừa tu hành, dị năng giả cũng phải trải qua cái gì đó ở trạng thái này, chẳng qua không nguy hiểm như vấn tâm mà có thể tự mình tỉnh lại.

Dị năng giả sẽ thấy...ngọn nguồn của sự bi thương này.

Ương Ương thầm nghĩ không ổn.

Nếu Khánh Trần thấy ảnh tử trong trạng thái này thì khả năng cao là hắn không muốn tỉnh lại!

Zard nói với vẻ thận trọng;

“Thế này giết không xong được, người đông quá, nếu ông chủ vẫn không tỉnh lại thì chúng ta xong đời...Hay là cưỡng chế đánh thức đi, không có hậu di chứng đâu.”

Ương Ương nhìn Khánh Trần, cuối cùng không biết vì sao nàng lại không đánh lòng:

“Chờ một lát đi, vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng, nếu hắn thật sự có thể thấy được ảnh tử tiên sinh trong giấc mơ...sđể hắn nhìn lâu một chút. Bây giờ chúng ta vẫn còn chống đỡ được.”

Nàng hiểu cuộc đời của Khánh Trần.

Ở thế giới ngoài, mẹ không thương, cha không yêu.

Một mình vất vả vật lộn đi đến thế giới trong, khó khăn lắm mới có một ca ca có thể chữa khỏi cuộc đời của hắn, kết quả người đó lại rời đi.

Trước kia nàng chưa từng thấy Khánh Trần rơi lệ.

Hắn là một người rất kiên cường, trong lòng Ương Ương, Khánh Trần là kiểu người dù bị thương cũng sẽ không cau mày nhăn nhó, tự chủ với trái tim mạnh mẽ.

Thiếu niên dùng xác ngoài vừa dày vừa nặng phủ kín nội tâm mềm mại của mình.

Thế nhưng người như thế rơi nước mắt mới khiến người ta đau lòng nhất.

Vì vậy Ương ương không muốn hắn tỉnh lại quá sớm.

Mắt Zard đỏ hoe, hắn nói:

“Aaaa cảm động quá...vậy để ông chủ và ảnh tử tiên sinh trò chuyện lâu một chút đi!”