Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1730: Không Còn Ca Ca




Nói xong, ảnh tử dùng con dao giải phẫu vừa lấy được cắt đứt cổ Trần Dư.

Trên đời này không một ai ngờ được lại có người có thể giết bán thần như giết chó!

Cơ thể của Trần Dư hóa thành một làn khói bay về phía nam, đó là linh hồn của Trần Dư được ghim cài áo bất diệt triệu hồi.

“Đáng tiếc.”

Ảnh tử cười nói:

“Có điều đạo tâm đã hủy, chờ đệ đệ của ta đến giết ngươi đi.”

Ảnh tử lại quay trở lại trước mặt Khánh Trần, dúi dao giải phẫu mình vừa lấy được vào tay Khánh Trần, hắn tính toán từng giây từng phút nhìn chăm chú.

Sau đó, vị thần nhân gian này nước mắt cho Khánh Trần một cách khẽ khàng.

Hắn quan sát trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng ôm đệ đệ bị thời gian dừng lại, sau đó buông tay ra.

“Tiểu Trần, ta chỉ có thể đi cùng ngươi đến đây thôi.”

“Ngày sau dù là gió tuyết hay cảnh xuân, đều chẳng còn liên quan đến ta.”

“Chạy nhanh đi thôi, với tốc độ mà tuyệt vọng không thể đuổi kịp. Giết hết kẻ địch, đứng trên vai ta, nhìn thế giới vốn nên thuộc về ngươi.”

Bởi vì Trần Dư đã “chết”, sáu thái dương trên bầu trời cũng tiêu tan.

Ảnh tử mở ám ảnh chi môn, đi đến căn phòng nhỏ u ám trong trang viên Ngân Hạnh.

Hắn nhìn người cha vẫn đưa lưng về phía hắn, hắn từ từ quỳ xuống, dập đầu:

“Cha, đệ đề xin nhờ ngài, kiếp sau chúng ta lại làm cha con.”

Nói xong, ảnh tử đặt sợi dây chuyền trên cổ xuống dưới đất, cơ thể hoàn toàn tan rã, hóa thành một nắm sao bay lên trời.

Trên nền nhà trước mặt ông lão, một giọt nước mắt rơi xuống.

Thế gian không còn Khánh Chuẩn.

Trong một xó xỉnh nào đó của thành phố số 25 ở phía bắc.

Khánh Dã nhìn bà lão bị nhốt trong lồng sắt trước mặt mình, đối phương đã bị hạ độc cho câm, không thể nói chuyện được.

Đây là vợ của Lee Byung Hee, Hee ở đây chờ đợi cái chết.

Đội quân ảnh tử sau lưng Khánh Dã đang kết thúc công việc, bên ngoài lồng sắt đều là thi thể của những nhân viên an ninh trông giữ bà lão này, máu hãy còn tươi.

Hắn thở dài:

“Xin lỗi, bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ ta phải giết ngươi, Lee Byung Hee đã chết, có thù hận gì thì đến suối vàng tìm hắn đi.”

Thật ra không có ai gọi điện thoại báo cho Khánh Dã chuyện Lee Byung Hee đã chết, nhưng hắn tin chắc nếu ảnh tử ra tay, Lee Byung Hee nhất định sẽ phải chết.

Chẳng qua khi bà lão nghe thấy Khánh Dã nói Lee Byung Hee đã chết, ánh mắt đối phương nhìn hắn đã không còn vẻ tuyệt vọng, thay vào đó là sự biết ơn.

Khánh Dã như hiểu ra, hắn giơ súng lên, bóp cò, viên đạn bắn trúng giữa trán của bà lão.

Trên chiến trường phía nam, một chớp mắt bị ảnh tử ngưng đọng đã qua, Trần Dư biến mất không thấy tăm hơi, Lee Byung Hee che lại cổ mình, giãy giụa một chút rồi biến thành một con chim uyên ương bay lên trời, sau đó hóa thành ánh sáng màu hồng nhạt.

Zard cảm thán:

“Quào, đẹp quá.”

Hiện tại, Khánh Trần vẫn đứng trong vòng vây của đội quân Trần thị,

Hắn chỉ cảm thấy như mình vừa mới nằm mơ.

Khoảng thời gian vừa rồi rõ ràng rất nhanh, nhưng lại giống như đã trôi qua một thế kỷ.

Khánh Trần nhìn dao phẫu thuật trong tay, không nhịn được mà nghẹn ngào khóc lóc thảm thương, ngay sau đó lôi tương trong cơ thể hắn bùng lên cuồn cuộn không ngừng.

Đôi mắt hắn tựa như hoàng kim, ngay cả nước mắt cũng biến thành màu vàng, thậm chí một giọt nước mắt rơi xuống đất còn toát ra vô số hồ quang điện.

Khánh Trần nhìn Ương Ương:

“Ương Ương, ta không còn ca ca rồi.”

Ngày hôm nay, ảnh tử để Khánh Trần chứng kiến cái chết của mình.

Đó là món quà cuối cùng mà hắn tặng cho Khánh Trần, giúp Khánh Trần thức tỉnh cấp A.

Món quà đánh đổi bằng tính mạng của hắn ta.

Mọi người thường gọi cuộc chiến dẫn đến cái chết của Jindai Senaka là cuộc chiến thế kỷ, chỉ vì cả bốn vị bán thần đều tham gia trận chiến ấy, Lý Thúc Đồng, Jindai Senaka, Lee Byung Hee, Trần Dư.

Nói một cách chính xác hơn, thật ra ảnh tử cũng đi, chẳng qua khi đó hắn chưa muốn đánh với bán thần cho nên không xuất hiện trên chiến trường.

Cuộc chiến thế kỷ này thu hút được sự quan tâm nồng nhiệt, cánh truyền thông Liên Bang đưa tiên về nó suốt một tháng liền.

Nhưng những người thật sự tham gia trận chiến đều biết, trong cuộc chiến đấu phương bắc ấy, tất cả các bán thần đều chừa đường lui cho mình, không một ai ra tay hết toàn lực.

Trận chiến ấy như một ván cờ, đã mấy chục năm mọi người không giao thủ với bán thần, cho nên phải xem xem thực lực của mỗi người ra sao.

Mà cuộc chiến đấu bên ngoài khu cấm kỵ 002 hiện nay mới thật sự là không chừa đường sống.

Không, nói chính xác hơn là một mình ảnh tử ép tất cả bán thần đến mức không có cách nào chừa đường lui cho mình.

Nếu không có vật cấm kỵ thế mạng thì hôm nay sẽ có ba bán thần cùng chết, ảnh tử dùng chính sức mình vượt qua giới hạn giữa phàm nhân và thần linh, sau đó giết chết hai bán thần một cách dễ dàng. Nếu tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cả Liên Bang chấn động.

Trước đó số lần ảnh tử ra tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tất cả mọi người đều không ngờ hắn lại mạnh đến mức đó!

Có một câu lưu truyền trong thế giới của dị năng giả.

Toàn bộ dị năng giả đều là những người gánh trên vai nguyền rủa và bi thương.