“Vậy thì tốt.”
Khánh Vũ cười khẩu.
Tuy hiện nay hai người này đã bị ảnh tử trói lên thuyền giặc nhưng vẫn ngứa mắt nhau.
Khánh Khôn nhìn hình chiếu 3D của Khánh Vũ:
“Đúng rồi, ta nhắc ngươi chuyện này, nếu thằng con ngu xuẩn của ngươi còn dám dùng vật cấm kỵ bố trí vận rủi cho Khánh Nhất nhà ta thì ta vặt đầu nó xuống!”
Khánh Vũ chẳng thèm để ý đến hắn mà dứt khoát tắt hình chiếu 3D đi.
Trên cầu tàu, chỉ huy cau mày nói:
“Ông chủ, kế hoạch tác chiến này quá hấp tấp, cũng quá nguy hiểm, hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc chiến đấu của chúng ta. Hai vị đều là tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm sa trường của tập đoàn quân, tại sao lại đưa ra quyết định như vậy? Hơn nữa còn cùng nhau đưa ra quyết định ấy? Cho dù muốn phát động chiến tranh thì cũng không cần hai vị đích thân tới đây.”
“Ngươi nghĩ ta muốn lắm à? Ảnh tử lão nhân gia đã nói là muốn chúng ta đánh cuộc tất cả át chủ bài, danh dự, tài sản và tính mạng của mình để đổi lấy tấm vé bước vào thời đại mới, ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì không?”
Khánh Khôn hùng hùng hổ hổ đạp lên mông quan chỉ huy một cú:
“Cút đi chỉ huy đi, bớt lảm nhảm với ta.”
Quan chỉ huy bị hắn đá cho loạng choạng vài bước, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
Nói thật, ông chủ cái gì cũng tốt, quan tâm cấp dưới, tính tình cởi mở, không máu lạnh tàn nhẫn, khuyết điểm duy nhất là cực kỳ nóng tính.
…
Biên giới khu cấm kỵ số 002.
Hiện đang có một đại đội dã chiến đóng ở đây, thứ họ muốn phòng bị không phải là khu cấm kỵ số 002, mà họ phòng ngừa Hỏa Đường xuyên tới cứu viện từ nơi này.
Như Trần Dư đã nói, vì trận chiến này, hắn chuẩn bị vô cùng chu toàn.
Cho dù hắn biết đại trưởng lão của Hỏa Đường chắc chắn sẽ không tới thì vẫn cẩn thận đề phòng.
Với các binh sĩ Trần thị, có thể canh giữ ở rìa khu cấm kỵ số 002, không đi tham gia chiến tranh đương nhiên là kết quả tốt nhất, dù sao đi bao vây bán thần đâu có tốt hơn ở đây chờ lệnh?
Đại đội dã chiến này có đến một nửa đều là cậu ấm cô chiêu của Trần thị, họ bị cha mẹ đưa vào quân danh rèn luyện, hy vọng họ có thể thay đổi bản thân.
Nhưng đám con cháu nhà giàu vào trại lính đâu thể ngoan ngoãn nghe lời được? Cuối cùng, tập đoàn quân Trần thị đành phải tập trung họ lại một chỗ, mỗi lần hành động quân sự đều sẽ sắp xếp cho họ làm những việc nhẹ nhàng nhất.
Điều kỳ lạ nhất ở đại đội dã chiến này là người nào cũng là đại đội trưởng…
Một đại đội dã chiến, 180 người trong biên chế, trong đó có 134 sĩ quan thượng úy, là một kỳ quan của tập đoàn quân Trần thị.
Có binh lính tán gẫu:
“Không biết tình hình chiến đấu bên kia thế nào rồi? Hay là chúng ta nấu cơm ăn trước đi.”
“Đừng, lần này Trần Dư đích thân tới, ai dám khinh suất nhất định sẽ phải chết.”
Một sĩ quan nói:
“Trước khi tới đây cha đã cố ý gọi điện cho ta, nói là lần này đi để đánh bóng thành tích, thắng thì toàn quân được quân công hạng hai, chỉ cần đừng gây rắc rối thì chưa tới vào tháng là có thể thăng ta lên làm thiếu tá.”
Nhưng đúng lúc này, họ bỗng nghe được tiếng động kỳ lạ sau lưng.
Mọi người quay đầu lại nhìn, tức khắc sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Một người khổng lồ toàn thân toàn là vết thương đứng ở bìa rừng, hắn xách một gốc đại thụ làm côn gỗ, nhìn tất cả các binh lính với vẻ mặt hung ác.
Những vết thương trên cơ thể người khổng lồ đều do chiến đấu với các dã thú thần bí ở các khu cấm kỵ, hắn đã là vua của 7 khu cấm kỵ.
Rất í tai biết, trong vài khu cấm kỵ mà Liên Bang không mấy hiểu rõ, đang có một người khổng lồ đang mưu toan mở rộng lãnh địa của mình.
Người khổng lồ nhấc côn gỗ đập về phía đại đội dã chiến, hắn gầm thét một cách bực bội.
Ngay sau đó, lại có một bầy vua lợn rừng xông ra từ khu cấm kỵ số 002, đâm đại đội dã chiến phụ trách trông coi khu cấm kỵ ngã chổng vó!
Đệ đệ của Đinh Đông là Cô Đông cũng bị gọi về!
Cô Đông quay đầu nhìn Đinh Đông đứng phía sau:
“Cô đông!”
(Ca ngươi mau về đi, ta đi giết người.)
Đinh Đông sốt ruột:
“Đinh đông!”
(Bên ngoài nguy hiểm lắm!)
Cô Đông toét miệng cười:
“Cô đông.”
(Sợ gì chứ, giết là xong!)
Nói rồi Cô Đông nhấc bước chân nặng nề đi theo bầy lợn rừng lao ra bên ngoài.
Đinh Đông do dự hồi lâu rồi cũng đi đi theo!
Ở sâu bên trong khu cấm kỵ có tiếng người kêu gào:
“Trước có Kỵ Sĩ sau có trời, giết Kỵ Sĩ ngay trước cửa nhà, thế giới này điên rồi à? Giết, giết, giết! Ở nơi này không một ai có thể giết chết Khánh Trần, thần linh cũng không được, ta đã nói rồi đấy!”
Có người than thở:
“Ngươi đã chết mấy trăm năm rồi, có thể đứng nóng nảy như thế nữa được không. Hồi trước ta đã cảm thấy sư phụ thu nhận ngươi làm Kỵ Sĩ là sai lầm, ngươi xem ngươi dạy Cô Đông kìa, lúc trước không nên để ngươi chăm trẻ!”
Hiện tại, Lee Byung Hee nhìn ra bên ngoài khu cấm kỵ số 002 theo tầm mắt của ánh tử.