Chu tước bay đằng đầu, mặt sau là vô số loài chim khác. Trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ trên thân chu tước cực kỳ lộng lẫy, ánh sáng ấy soi sáng bầy chim phía sau giống như dài ngân hà trải dài trên bầu trời.
Bách điểu triều phụng!
Chẳng ai có thể ngờ được rốt cuộc trên đại thụ che trời kia có bao nhiêu sinh linh đang sinh sống.
Chẳng ai có thể ngờ được, những sinh linh của khu cấm kỵ số 002 sẽ giúp đỡ một nhân loại nào đó mà tham dự vào một cuộc chiến tranh!
Trận chiến ở phía tàu Thanh Sơn vẫn chưa kết thúc, nhưng chiến trường đã nghênh đón bước ngoặt mới.
Trong tàu Thanh Sơn, một binh sĩ phụ trách radar bỗng nói:
“Thưa sếp, hướng tây đột nhiên xuất hiện vài trăm vật thể bay không xác định! Trong đó có ba vật thể đang bay về phía chúng ta với tốc độ cực nhanh! Theo tốc độ này, rất có khả năng là máy bay chiến đấu không đối không mẫu A011 của Trần thị!”
Trong lòng Lý Trường Thanh trùng xuống.
Cán cân thắng lợi trên chiến trường vốn dĩ đã nghiêng về phía Trần thị, hiện tại đối phương còn phái nhiều không quân tới bằng mọi giá, tàu Thanh Sơn không còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa rồi.
Cho dù chỉ huy và thao tác thế nào cũng chẳng có tác dụng.
Lý Trường Thanh ngồi ở vị trí hạm trưởng, nàng mở kênh liên lạc chung ra, im lặng rất lâu mới lên tiếng:
“Cảm ơn các vị vẫn luôn đi theo và cố gắng cùng với ta, hôm nay chúng ta sẽ hy sinh tại đây, nhưng trước khi chết, mong các vị hãy giữ vững tôn nghiêm của quân nhân Lý thị, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”
Rõ ràng là câu chữ bi ai tuyệt vọng cùng cực, thế nhưng lại khiến những binh lính vốn đã dao động lại yên lặng trở lại cương vị chiến đấu của mình.
Nếu kết cục đã được định trước, thì liệu họ có thể làm cho quá trình xuất sắc hơn?
Thế nhưng đúng lúc này, binh lính phụ trách quan sát hệ thống ban đêm đột nhiên nói:
“Sếp, thứ đang bay tới hình như không phải máy bay chiến đấu A011 của Trần thị...mà là chim, khoan, đó chẳng phải là Thanh Sơn chuẩn sao?”
Tàu Thanh Sơn vốn được đặt tên theo Thanh Sơn chuẩn, làm sao các binh sĩ có thể không biết Thanh Sơn chuẩn trông ra sao.
Nhưng sinh vật đang bay đến đây kia là Thanh Sơn chuẩn!
Chuyện gì vậy, tại sao những sinh vật thần bí ẩn nấp trong khu cấm kỵ số 002 lại đồng loạt bay tới, hơn nữa còn bay thẳng đến chiến trường?!
Ngay sau đó Thanh Sơn chuẩn đến chiến trường!
Tốc độ rơi xuống của nó đã nhanh bằng với máy bay chiến đấu, lực lượng phi hành của nó không chỉ đơn giản là dựa vào cấu tạo vật lý của cơ thể, mà khi nó vẫy cánh dường như còn có thứ sức mạnh không biết tên nào đó dung hòa với thế giới.
Bên phía Trần thị chưa kịp phản ứng thì đã có ba chiếc máy bay chiến đấu bị phá hủy, thậm chí binh lính trên tàu Thanh Sơn không thấy rõ ba con Thanh Sơn chuẩn làm được bằng cách nào, phải thu hình về xem lại mới biết được bí mật trong đó.
Lý Trường Thanh yên lặng nhìn sa bàn 3D, tạm thời cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Nàng chỉ biết Lý thị có mối liên hệ nào đó với Kỵ Sĩ, cũng biết quan hệ của Kỵ Sĩ và khu cấm kỵ số 002, hình như...bầy chim này đột ngột xuất hiện vì Khánh Trần?!
Nhưng đột nhiên, trên radar lại xuất hiện vật thể bay không xác định mới, số lượng còn lên đến hàng trăm.
Lần này quả thật là có hạm đối mới đến chiến trường.
Chẳng qua các binh lính trên tàu Thanh Sơn chưa kịp lo lắng thì hệ thống liên lạc đã nhận được yêu cầu kết nối.
Kết nối kênh liên lạc.
Trên hình chiếu 3D thình lình xuất hiện hình ảnh của Khánh Khôn:
“Ta phụng lệnh ảnh tử của Khánh thị đến tiếp viện, xin hãy mở lối đi đưa ký hiệu mục tiêu của bên ta vào danh sách trắng tác chiến, cảm ơn vì sự hợp tác.”
Hắn vừa nói xong, kênh liên lạc cũng tắt đi.
Trong tàu Thanh Sơn, bính sĩ phải dồn nén cảm xúc lâu cuối cùng cũng thả lỏng.
Thoát nạn.
…
Ngay trên bầu trời phương bắc, trên một chiếc khí cầu cấp Giáp, Khánh Khôn yên lặng đứng ở cầu tàu.
Quan chỉ huy nói với Khánh Khôn:
“Ông chủ, chúng ta không có căn cứ tiếp sức ở phía nam, sức chịu đựng khi bay liên tục sẽ dần suy yếu, nếu cứ tham dự chiến tranh với tình trạng ấy chỉ sợ sẽ thiệt hại nặng nề.”
Khánh Khôn liếc hắn:
“Mấy cái ngươi nói ta không biết chắc? Đến thì cũng đến rồi, còn có thể dạo một vòng rồi quay đầu bỏ chạy à? Đánh hăng vào cho ta!”
Lúc này, hình chiếu 3D được bật lên, ở một phía khác trên chiếc khí cầu máy cấp Giáp này, Khánh Vũ cha của Khánh Hạnh nhìn Khánh Khôn với ánh mắt lạnh lùng:
“Dự tính 5 phút sau đến chiến trường, đến lúc đó ngươi đừng lén lút giở trò, chỉ tiêu hao lực lượng trên không của ta.”
Khánh Khôn đốp lại:
“Yên tâm, lão tử đánh trận dũng cảm hơn ngươi là cái chắc, bây giờ mọi người đều cùng một giuộc cả rồi, tất cả đều bị ảnh tử trói lên một chiếc thuyền, không có đường lui nữa.”