Hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Trước đó chưa từng có tiền lệ sinh vật thần bí trong khu cấm kỵ tham gia vào chiến tranh ở Liên Bang, thậm chí các sinh vật thần bí rất ít khi đi ra khỏi khu cấm kỵ!
Nhưng bây giờ, hắn vừa mới trợn mắt nhìn bầy chim bay ra từ đại thụ, còn cả chu tước bay đầu, đuôi của chu tước dài hơn mười mét, nó bay trên không trung trông giống như một mảnh thiên thanh bốc cháy hừng hực vừa mới rơi vào tầng khí quyển, toàn thân tỏa sáng lấp lánh.
Đó chính là...át chủ bài của Khánh Trần mà ảnh tử nhắc tới?
Tiểu Mộng Thiên ngẩn ngơ nhìn chu tước bay về phương xa, ảnh tử cũng mỉm cười nhìn theo.
Đây chính là con bài chưa lật của tổ chức Ký Sĩ.
Đây là sự yêu thương của các bậc tiền bối Kỵ Sĩ dành cho vãn bối suốt trăm nghìn năm qua, là niềm hy vọng của những người đi trước tìm lại truyền thừa Kỵ Sĩ sau khi Kỵ Sĩ đã dần suy tàn hàng nghìn năm.
Hôm nay, toàn bộ lực lượng được tích lũy từng chút từng chút ấy đều được các tiền bối tặng lại cho Khánh Trần.
Nghĩ tới đây, ảnh tử cảm thấy mình có thể yên lòng.
Hắn quay đầu nhìn Khánh Trần, mỉm cười và nói:
“Thật ra trước kia ta vẫn luôn không yên tâm được, cho nên mới không nỡ đi. Ta lo có người bắt nạt ngươi mà không ai giúp ngươi, ta lo khi ngươi đau khổ không có ai để bộc bạch tâm sự, ta lo không có ai đợi ngươi khi ngươi về nhà. Ta cứ trì hoãn không chịu chết đi là vì muốn nhìn xem trên đời này còn ai có thể quan tâm ngươi như ta không. Bây giờ, ta nghĩ ta không cần lo lắng nữa. Nhớ kỹ, ngươi từng có một ca ca như thế.”
Vì một tiếng gọi ca ca ấy, ảnh tử chờ đợi hơn mười năm.
Cuộc đời không còn gì tiếc nuối.
Khi hắn nói chuyện, Khánh Trần đã nhận ra được điều gì, hắn không kìm được nước mắt:
“Không có cách nào khác sao?”
“Không có.”
Ảnh tử bỗng cất giọng cười to:
“Tiểu Trần, đừng khóc. Ta mang Trần Dư và Lee Byung Hee tới mà đến bây giờ vẫn chưa giết họ là vì ta muốn họ làm nhân chứng cho thời đại thuộc về ngươi cuối cùng cũng tới, đó là một thời đại mới, thế giới mới!”
Trong lúc đó, Lee Byung Hee bất giác lùi về phía sau, hắn cảm thấy vào lúc này khí thể của ảnh tử tăng cao vô hạn, từ từ dung hợp với thế giới.
Tóc của ảnh tử dần tan ra hóa thành ngôi sao và bay đi, cơ thể cũng bắt đầu trở nên hư ảo.
“Ngươi đã chạm tới điểm giới hạn dung hợp ý chí tinh thần với thế giới!”
Lee Byung Hee kinh hãi.
Ảnh tử cười nói:
“Sợ cái gì, một thế kỷ trước ta đã đạt đến điểm giới hạn ấy rồi.”
Đời người tu hành để tìm cách biến thể phách của mình rắn chắc hơn, từ đó có thể chịu đựng ý chí tinh thần mạnh mẽ hơn để hòa làm một với thế giới, dùng thân xác trần tục chi phối quy tắc thế giới.
Mà ảnh tử vừa thức tỉnh đã đứng ở điểm cuối của đường đua.
Chỉ có điều, trên thế gian này ngoại trừ vị thần Nhâm Tiểu Túc, tất cả mọi người khi bước qua giới hạn ấy đều sẽ rơi vào trạng thái cơ thể vỡ vụn, dung hợp vĩnh viễn với ý chí của thế giới, rơi vào vũ trụ bao la vô ngần.
Hai nhân vật lợi hại như bán thần Nhan Lục Nguyên và Lý Thần Đàn chế tạo sự kiện xuyên không này cũng không phải ngoại lệ.
Sở dĩ Nhan Lục Nguyên muốn ngủ say trong thời gian dài là bởi vì phải dùng cách phong ấn bản thân để chống lại quá trình bị ý chí thế giới đồng hóa
Nhưng hôm nay, vì Khánh Trần, ảnh tử chủ động bước qua giới hạn ấy, trở thành người đến gần với thần linh nhất!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Khánh Trần, cười hỏi:
“Sao nào, ca ca ngươi rất lợi hại đúng không?”
Khánh Trần lau nước mắt:
“Lợi hại, ca ca của ta lợi hại nhất.”
“Không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”
Ảnh tử cười to.
Ảnh tử đứng giữa vùng đất hoang dã, giữa thiên quân vạn mã.
Trời đất lấy hắn làm trung tâm, khí thế mạnh mẽ vô cùng, mây đen trên bầu trời cũng bị đẩy dạt ra.
Ảnh tử quay đầu nhìn Lee Byung Hee và Trần Dư.
“Lee Byung Hee, ngươi muốn giết ta? Ngươi cũng xứng à?”
“Ta là kẻ vô danh trên đường đời, ta là kẻ chẳng còn vướng bận trên thế gian. Trần Dư, ta là ngọn núi cao mà cả đời này ngươi không thể vượt qua nổi, bắt đầu từ hôm nay khi ngươi nghĩ đến ta sẽ cảm thấy sợ hãi, con đường tu hành của ngươi chấm dứt từ ngày hôm nay!”
Bây giờ đối thủ của họ không phải là người phàm, mà là thần linh trong một khắc!
Đây mới là át chủ bài lớn nhất của ảnh tử, hắn ẩn giấu con bài này suốt một thế kỷ, dùng để mở ra một thời đại mới cho đệ đệ của mình.
“Trần Dư, giết hắn!”
Lee Byung Hee trầm giọng, tuy ngoài miệng nói thế nhưng hắn lại xoay người chạy đi.
Đường đường là bán thần, thế nhưng trước mặt ảnh tử lại giống như con chó chết chủ, hoàn toàn không quan tâm thể diện mà chạy như điên, tất cả các phân thân chạy đi khắp hai mươi bốn hướng.
Dám đâu to tiếng cất lời.
Chỉ e kinh động đến người trên cao!
Thế nhưng ảnh tử lam sao sẽ tha cho Lee Byung Hee, hắn nói khẽ:
“Tuế Nguyệt!”
Thế giới bỗng chầm chậm ngưng trệ.