Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1724: Nhiệm Vụ




Cuộc sống trong quân doanh vô cùng buồn tẻ, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện, học tập, chỉ còn lại thời gian ba hoa khoác lác.

Đợt ấy, mỗi ngày sau khi quân doanh tắt đèn, Lý Thúc sẽ nằm trên giường khoe khoang, khoe hồi còn ở thành phố số 19 mình đánh nhau rất giỏi, hoặc là khoe sư phụ mình lợi hại đến mức nào.

Các đồng đội nghe đến mức nhàm tai.

Ngay cả Khánh Trần cũng không biết, thật ra hắn vẫn luôn được những người này kính nể.

Lúc này Lý Thúc đứng trên cầu tàu của khí cầu máy cấp Giáp mang tên Bão Phác, nghĩ đến bây giờ Khánh Trần rơi vào hiểm cảnh, hắn chỉ hận không thể mau chóng phi tới nổ tan xác đám khốn Trần thị.

Đúng như ảnh tử nói, Khánh Trần mới là người bị Trần Dư và Lee Byung Hee đánh giá thấp.

Át chủ bài của ảnh tử vì bị chú ý, cho nên một khi động thủ sẽ rất dễ bị nhằm vào bị kiềm chế, lẽ ra ảnh tử không nên một mình rỗi hơi chạy đến hoang dã chơi.

Nếu không phải do ảnh tử cố ý kéo mình vào trong cục diện bế tắc thì không ai có thể làm gì được hắn.

Nhưng hắn không có át chủ bài, vẫn còn đệ đệ của hắn có.

Có đệ đệ như thế, hắn dám đẩy mình vào bước đường cùng, sau đó chờ Trần Dư và Lee Byung Hee xuát hiện.

Trên tàu Bão Phác, Lý Khác nhận thấy adrenaline được tiết ra, thậm chí cơ thể hắn khẽ run rẩy.

Lý Vân Kính nhìn hắn:

“Cảm nhận cẩn thận cảm giác này, cơ thể của con người vô cùng huyền bí, khi ngươi sắp sửa chiến đấu nó sẽ trao cho ngươi sự ủng hộ vô cùng tận. Nhưng ngươi không thể để hormone tiết ra trong cơ thể khống chế ngươi bởi nỗi sợ hãi trong mình, ngươi phải làm quen với nó, khống chế nó, chi phối nó. Khi ấy cũng là lúc ngươi trưởng thành.”

Lý Khác bỗng nói:

“Vân Kính thúc, không phải ta sợ hãi, mà ta đang hưng phấn.”

“Vì sao lại hưng phấn?”

“Nghĩ đến chúng ta một thân một mình đi cứu tiên sinh, ta lại có cảm giác hào hùng và phấn khích khó diễn tả bằng lời, sự cô độc và kích động đan vào nhau, tâm trạng rất phức tạp.”

Lý Vân Kính lườm hắn:

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta không phải người đầu tiên đi cứu hắn, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Chúng ta không cô đơn độc.”

Nhưng đúng lúc này, Lý Thúc ở bên trong tàu Bão Phác bỗng nói:

“Không ổn, có mấy chục máy bay chiến đấu không rõ lai lịch xuất hiện trên radar, chúng đang đến gần tàu Thanh Sơn với tốc độ cực nhanh!”

Lý Khác quay ngoắt sang nhìn sa bàn 3D, thấy 72 máy bay chiến đấu, 12 khí cầu máy cấp Giáp, 12 khí cầu máy cấp Ất đã xuất hiện cách đó 110 cây số!

Khoảng cách ngắn ngủi thế này, máy bay chiến đấu chỉ cần nhoáng cái là tới nơi!

Lý Thúc nói:

“Quay lại! Trở lại giúp tàu Thanh Sơn chiến đấu!”

Thế nhưng Lý Vân Kính lại bình tĩnh nói với Lý Thúc:

“Không được quay lại, chúng ta có nhiệm vụ của mình.”

Lý Thúc sững sờ.

Lý Vân Kính nói:

“Lý Trường Thanh không báo cho ngươi quay về, chứng tỏ nàng đã lựa chọn, ngươi có quay lại hay không cũng vô ích thôi.”

Lý Thúc không biết nên nói gì bây giờ, với số lượng quân địch trên sa bàn 3D, tàu Thanh Sơn không sống nổi!

Và cũng không có khả năng có người may mắn sống sót!

Nhưng Lý Vân Kính nói đúng, Lý Trường Thanh biết mình đến đây làm gì, nàng đã đưa ra quyết định.

Trong tàu Thanh Sơn, Lý Trường Thanh nhìn các chiến hạm và máy bay chiến đấu xuất hiện trên sa bàn 3D:

“Quả nhiên, bây giờ mới phù hợp với quy cách tấn công cứ điểm không trung.”

Lão Nhị Thập Nhất căng thẳng, hắn nuốt nước bọt:

“Bà chủ, làm sao đây?”

Lý Trường Thanh ngồi ở vị trí chỉ huy, không có bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt nàng:

“Đơn vị 1192 trở về phòng thủ, ta yêu cầu các ngươi hộ tống tàu Thanh Sơn, đơn vị 1191 bay cao lên, ta muốn các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đánh tan đội hình của họ. Các vị, tuyệt đối không thể lui bước, bắt đầu từ bây giờ dùng lý trí tuyệt đối chiến thắng sợ hãi và tuyệt vọng đi.”

“Nhóm máy bay chiến đấu không người lái bay lên.”

“Khoang hỏa lực phụ yểm hộ nạp đạn.”

“Kéo họ xuống địa ngục cùng chúng ta.”

Giờ khắc này, người phụ nữ ngồi trên ghế chỉ huy của tàu Thanh Sơn mới thật sự là Lý Trường Thanh.

Nàng không phải kiểu đàn bà yếu đuối, mà nàng là tướng quân của Lý thị, từng lấy biệt danh “Xà Hạt” khi hành động.

Hạm đội không quân số 2 của Trần thị nhanh chóng đến nơi.

Lần này, Trần thị chuẩn bị vô cùng đầy đủ, hơn nữa hệ thống tác chiến quân sự cũng không bị xâm lấn.

Ngay khi hai bên vừa giao chiến, đã có hơn mười chiếc máy bay chiến đấu bị ném bom, tác tan rơi xuống.

Từng bó lửa đốt cháy bầu trời đêm vốn tịch liêu, quạnh quẽ.

Lý Trường Thanh ngồi trên ghế hạm trường, đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác, sau đó nhìn máy bay chiến đấu của tàu Thanh Sơn lần lượt rơi xuống. Máy bay chiến đấu của Trần thị vẫn cứ bay qua bay lại ở phía xa, dường như phải rút hết toàn bộ sức mạnh của tàu Thanh Sơn trước đã, sau cùng mới ra tay với cứ điểm trên không tứ cố vô thân này.

Trong tàu Thanh Sơn, các binh lính mím môi im lặng, họ biết mình sẽ phải đối mặt với kết cục ra sao.