Ảnh tử mơ một giấc mơ đẹp.
Nhưng hắn không mơ thấy Lee Byung Hee và Trần Dư.
Mà hắn mơ thấy Khánh Trần và cha mình.
Trong giấc mơ, hắn không phải ảnh tử, mà là một công nhân trong đội lắp đặt thiết bị.
Cha cũng không phải là gia chủ Khánh thị mà là đốc công của đội lắp đặt.
Khánh Trần cũng không phải người du hành Alpha bị đưa đến thế giới ngoài, mà hắn là một học sinh mười bảy tuổi với thành tích học tập xuất sắc, đang chuẩn bị hết sức mình thi lên đại học Thanh Hòa của Liên Bang.
Nghe nói hôm trước mới có cô gái viết thư tình cho Khánh Trần, kết quả cha phát hiện ra lá thứ tình ấy và xé nát luôn, để hắn nghiêm túc học hành, không được tơ tưởng chuyện khác.
Ban ngày, ảnh tử và cha sẽ làm nghề mộc ở khu Tam Thượng, làm trần thả và ván ốp cho những người giàu có kia.
Cha sẽ vừa ăn thanh protein vừa nói: Những người giàu này tiêu tiền như rác ấy, thế mà lại ốp ván gỗ đắt như thế lên tường.
Họ làm lụng vất vả trên công trường, toàn thân bám đầy vụn gỗ và bụi bặm, nhưng không cần suy tính quyền mưu.
Lúc nghỉ ngơi, ảnh tử sẽ ngồi trên công trường, xòe tay nhẩm tính, xem xem khi nào mình mới có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc một căn phòng ở khu thứ năm.
Cha vừa cắt ván gỗ, vừa nhìn hắn:
“Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Ảnh tử cười nói:
“Còn thiếu hơn hai trăm nghìn nữa, làm thêm hai năm là tích góp đủ.”
Cha yên lặng hồi lâu:
“Ta cho ngươi vay hai trăm nghìn trước, sau đó trừ dần vào tiền lương của ngươi, Ninh Tú cũng không sung sướng gì, người ta vốn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, có thể theo một kẻ giàu có, kết quả lại đi theo ngươi chịu khổ. Sớm ngày mua một căn nhà tốt dẫn nàng vào ở, cũng không cần một nhà bốn người chen chúc trong gian nhỏ hẹp nữa. Đến lúc đó ta và đệ đệ ngươi vẫn ở khu thứ bảy, ngươi và Ninh Tú chuyển sang nhà mới, mau chóng để cho ta đứa cháu trai, ta trông giúp các ngươi.”
Ảnh tử gãi đầu ngượng ngùng:
“Ngươi tiết kiệm được hai trăm nghìn cũng chẳng dễ dàng gì, năm sau đệ đệ còn phải thi đại học, học ở trung tâm dạy thêm tốn lắm đấy.”
Cha suy nghĩ, rồi nói:
“Yên tâm, làm việc hơn nửa đời người rồi, vẫn phải có khoản để dành.”
Ảnh tử không yên tâm:
“Cha, ngươi đừng bán bộ phận cơ thể đấy.”
Cha tức giận:
“Khỏi lo, ta không ngu, có công ăn việc làm đàng hoàng ai lại đi bán nội tạng.”
Buổi tối, họ về nhà với thân xác mệt nhọc, Ninh Tú đã nấu xong bữa tối, nàng giục họ rửa tay ăn cơm.
Người vợ dịu hiền đeo tạp dề, tươi cười kể chuyện mình mới tìm được một công việc văn phòng, về sau có thể đỡ đần gia đình một phần khoản vay mua nhà, học phí của Tiểu Trần cũng không cần phải lo lắng nữa.
Còn Khánh Trần vẫn ở trong phòng làm đề thi, vô cùng chuyên chú.
Giấc mơ này tầm thường, bình đạm.
Nhưng mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức ảnh tử thậm chí muốn sống hết một đời trong mơ một lần nữa, đáng tiếc giấc mộng quá ngắn ngủi.
Trong mơ, ảnh tử đã nhận ra được đây rõ ràng là một giấc mơ đẹp, hắn phải tỉnh lại.
Thời gian trở về đếm ngược 4:00:00.
Tám giờ tối.
Ngay khoảnh khắc ảnh tử tỉnh lại, Lee Byung Hee bắt đầu phân tách phân thân của mình, chỉ trong nháy mắt đã phân thân thành 4.
Sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng hành động của hắn đã thể hiện sự tôn trọng dành cho ảnh tử.
Hoặc là sợ hãi.
Trần Dư cũng lấy sáu cuộn tranh từ trong giỏ tre ra và vặn nát.
Không còn nhân vật tựa như thần tiên nhảy ra từ trong cuộn tranh ấy, mà là sáu mặt trời nhỏ dâng lên trên trời cao.
Mặt trời treo trên đỉnh đầu của mọi người, tỏa ra nhiệt độ nóng rực khiến người ta không chịu nổi, những tia sáng bọn chúng phát ra đan cài vào nhau, khiến mảnh đất hoang dã này sáng rõ như ban ngày, bóng của tất cả đều biến mất.
Đối phương muốn kiềm chế ám ảnh chi môn của ảnh tử.
Nói cho cùng ám ảnh chi môn chỉ có thể mở ra ở nơi có bóng râm.
Lần này, Trần Dư quyết tâm ra tay chặt đứt đường lui của ảnh tử.
Vào giờ phút này, trong căn cứ không quân số 1 của Trần thị cách nơi này 00 cây số, đột nhiên có 7 chiếc khí cầu máy cấp Giáp bay lên trời.
Trong căn cứ không quân rộng lớn đèn đuốc sáng choang.
18 chiếc tàu sân bay hộ tống đã bay lên trước, vây quanh 7 chiếc khí cầu máy cấp Giáp kia, ngoài ra còn có mười chiếc khí cầu máy cấp Ất chở bị hệ thống hỏa lực không đối đất cũng đi cùng.
Đây mới thật sự là hình dạng mà hạm đội Phương Nam của Trần thị phải có.
Trần Dư thật sự nghiêm túc coi trận đấu này như một cuộc chiến tranh.
Ảnh tử cười nói:
“Sử dụng sáu bức tranh để cắt đứt đường lui của t? Nhưng nếu ta không muốn đi thì sao.”
Trần Dư nói một cách bình tĩnh:
“Chuẩn bị trước mà thôi.”
Khánh Trần:
“Ca, ngươi có thể xuống khỏi lưng ta trước được không?”
“Xin lỗi, quên mất.”