Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1718: Thú Vị




Ảnh tử nhảy xuống khỏi lưng Khánh Trần, hắn cười nói:

“Công tác bảo vệ suốt quãng đường làm được tốt đấy, trên người ta không hề bị thương chút nào. Nói thật, ta đã chuẩn bị tinh thần khi tỉnh dậy sẽ cụt tay cụt chân rồi cơ.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Lúc nào rồi mà còn nói mấy câu đùa nhạt nhẽo dở tệ thế, có thể nâng cao trình độ kể chuyện cười của mình không hả?”

“Ơ? Không buồn cười à?”

Ảnh tử cười híp mắt nhìn Zard:

“Đội quân Vô Diện đến chưa?”

Zard trả lời một cách thành thật:

“Đã giao nộp bằng chứng nhập hội.”

“Tốt lắm.”

Ảnh tử gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Trương Mộng Thiên:

“Nhóc, sợ không?”

Trương Mộng Thiên bình tĩnh lắc đầu:

“Không sợ, cùng lắm thì chết thôi.”

Ảnh tử phá lên cười:

“Thấy không, trẻ con bên cạnh ta còn lợi hại hơn lão già Lee Byung Hee kia đấy.”

Ba bán thần tạo thành thế chân vạc trong hoang dã, toàn bộ binh lính vòng ngoài không tiếp tục tiến lại gần cho đến khi nhận được mệnh lệnh.

Cục diện hiện nay đã không phải là tình huống người bình thường có thể tham dự, có người đến gần sẽ chỉ gia tăng biến số không cần thiết.

Lỡ như có điệp viên của tổ chức điệp viên lẫn vào trong bộ đội thì kết cục có khả năng sẽ thay đổi.

Trong bầu không khí căng thẳng này, Zard bỗng nhìn về phía khu cấm kỵ số 001 với vẻ lo lắng.

Khánh Trần nhỏ giọng hỏi:

“Sao thế?”

Zard nhìn đại thụ hùng vĩ kia:

“Ông chủ, cái cây kia ta không mang đi được.”

Khánh Trần:

“Ai nói là chúng ta đến khu cấm kỵ số 001 thì phải mang nó đo!”

Không hiểu sao bầu không khí vốn nặng nề đột nhiên hòa hoãn.

Ảnh tử cười nói:

“Chuyện cười này thú vị đấy, Zard, giờ ta hơi thích ngươi rồi.”

Đột nhiên, Trần Dư nói với giọng điệu tiếc hận:

“Ta vẫn luôn kính phục ảnh tử tiên sinh, ta phục chế lại rất nhiều mưu kế của ngươi, quả thật là vượt ngoài sức tưởng tượng, có thể dùng hai chữ “tuyệt diệu” để hình dung. Ta biết hiện nay ngươi đã quyết tâm liều chết, cũng biết giờ ta và Lee Byung Hee lão tiền bối có khả năng sẽ bỏ mạng nơi này, ngươi chờ cơ hội này đã lâu, nhưng ta thật sự rất tò mò, dù ngươi có thể mang bọn ta đi nhưng ngươi cũng không thể mang theo bạt ngàn tập đoàn quân và binh sĩ đi được. Sau khi ngươi chết, Khánh Trần và những người này sẽ trở thành cá nằm chết thớt, họ sẽ rời đi kiểu gì?”

Trần Dư nói tiếp:

“Ta không biết tin tức ngươi sắp chết có phải là thật không, nhưng không quân số 1 của Trần thị sắp đến chiến trường, cho dù tin tức này là thật hay giả, cho dù ta và Lee Byung Hee có thể đánh thắng ngươi hay không, thì hôm nay cũng phải mời ngươi đi khỏi thế giới này.”

Ảnh tử ngẩn ra:

“Ngươi cảm thấy mình nắm giữ phần thắng ư? Các ngươi không phải chỉ điều tới hai sư đoàn thôi sao?”

Lee Byung Hee cười khẩy:

“Khỏi cần phô trương thanh thế, hiện nay trong Khánh thị cũng đã có người phản bội ảnh tử của họ, gia chủ ở yên thành phố số 5, đội quân ảnh tử của ngươi cũng bị giữ chân ở phía bắc, không có cách nào dùng ảnh ảm chi môn chạy tới, quân Liên Bang dưới trướng cũng bị ngăn cản giữa đường, hiện nay đang chiến đấu với sư đoàn 171 ở hoang dã. Ngươi đã không còn con át chủ bài nào có thể dùng nữa rồi.”

Ảnh tử cười nói:

“Chuẩn bị đầy đủ đấy.”

Ương Ương quay đầu lại nhìn ảnh tử, muốn nghe xem hắn còn an bài gì không, nói cho cùng như Lee Byung Hee đã nói, bây giờ ám ảnh chi môn không thể sử dụng được nữa, cho dù ảnh tử có thể kéo hai bán thần chết chung thì còn sót lại mấy người họ tuyệt đối cũng sẽ chết.

Kết quả là ảnh tử lại nói:

“Con ngươi ta ấy à, mối quan hệ với người khác không được tốt lắm, ngay cả trong Khánh thị cũng có rất nhiều người muốn giết ta, cho nên quả thật bây giờ ta không có con bài tẩy nào hết.”

Mấy người Ương Ương, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử nhìn ảnh tử với ánh mắt khiếp sợ.

Ngay sau đó, ảnh tử lại cười nói:

“Nhưng Khánh Trần có. Toàn bộ sự chú ý của các ngươi đều dùng để phòng bị ta, nhưng đệ đệ của ta mới là người bị các ngươi đánh giá thấp.”

Lee Byung Hee sửng sốt, thế là có ý gì.

Trước đó, Lee Byung Hee hoàn toàn không biết gì về Khánh Trần.

Một dị năng giả cấp B, dù có lợi hại thì cũng lợi hại đến đâu được? Hai cao thủ cấp A là có thể giết chết hắn.

Một người du hành, có được thế lực lớn đến mức thì có thể hơn được ảnh tử sao?

Cho dù tiểu tử này có bạn bè ở thế giới trong, thì bây giờ hai bán thần ở chỗ này, hai sư đoàn dã chiến của Trần thị cũng ở đây, còn có hạm đội Phương Nam đang trên đường tới.

Hiện giờ, dù trong Liên Bang có người muốn giúp hắn thì làm sao dám mạo hiểm?

Sẽ không có ai tới.

Ảnh tử cười:

“Thật ra từ khi hắn vừa mới đến thành phố số 18, ta đã nghĩ phải giao đội quân ảnh tử cho hắn, phải giao tổ chức điệp viên cho hắn, phải giao toàn bộ mọi thứ của ta cho hắn. Ta phải dạy hắn thế nào là tùy cơ ứng biến, ta phải dạy hắn bản tính con người ra sao, khi đó ta rất sợ hắn chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì cả, cho nên cái gì cũng muốn dạy hắn.”