Nếu bây giờ hắn và Trần Dư lựa chọn rút lui thì có lẽ những người muốn động vào phần mộ của Ninh Tú, những người điều động quân đội đi truy sát Khánh Trần, đều sẽ hứng chịu lửa giận rất lớn từ thủ lĩnh ảnh tử và hệ thống tình báo.
Trên khía cạnh chính trị, đa phần những người có thể đứng vững gót chân đều là những kẻ giỏi lật lọng, cho nên họ hoàn toàn có thể tìm cách thu lợi lớn nhất về mình, còn về khía cạnh tình nghĩa...Làm sao có thể thay đổi bằng tiền được?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã kịp bình tĩnh lại, bởi vì trước khi quyết định nhập đội, thật ra họ đã lường trước sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện nầy.
Hắn quay sang nhìn Trần Dư:
"Phải như thế nào hai vị mới chịu ra tay?"
Trần Dư cười xua tay:
"Ngươi đừng nhìn ta, người ngươi nên hỏi là hắn kìa. Hắn còn bỏ cả tu hành chỉ để đến đây thương lượng, hắn mới là người quyết định."
Lee Byung-Hee nói:
"Các ngươi phải hủy tất cả các hạng mục nghiên cứu người máy nano đang hợp tác với Jindai. Mặt khác, những phòng nghiên cứu, trạm phát điện hạt nhân nằm trong tay những người đứng sau lưng ngươi ở phía bắc Xuân Lôi Hà đều phải chuyển nhượng cho Kashima, mỏ khí tự nhiên bên ngoài thành phố số 24 cũng phải chuyển nhượng cho Kashima."
Phụ tá trầm tư một lát:
"Chuyện này quá lớn, ta không thể tự quyết định được."
Lee Byung-Hee nở nụ cười:
"Mấy thứ này cộng lại sao có thể quan trọng bằng mạng sống của các ngươi? Nhanh đi đi, cho họ tự cân nhắc bảng giá, nhân lúc thủ lĩnh ảnh tử còn đang hôn mê, Khánh Trần còn đang bị vây ngoài hoang dã."
Từ trước đến giờ, về mảng khoa học kĩ thuật, gia tộc Kashima vẫn luôn thua kém hơn các gia tộc khác rất nhiều, nguồn năng lượng cũng thiếu thốn hơn.
Lúc trước sở dĩ họ muốn kết minh Jindai chính vì kĩ thuật trong tay những người này, nhưng không ngờ Jindai lại bỉ ổi như vậy, từ lúc hợp tác đến giờ họ vẫn chưa chiếm được bất cứ chỗ tốt nào.
Sở dĩ Lee Byung-Hee chịu đánh cược lần này vì hai nguyên nhân, một là hắn nghĩ thủ lĩnh ảnh tử không còn nhiều át chủ bài, đợi quan sát thêm một khoảng thời gian nữa chắc chắn hắn sẽ ra tay.
Hai là hắn muốn giành một ít lợi thế về cho gia tộc Kashima, ít nhất thì họ cũng phải nắm giữ được một số hạng mục khoa học kĩ thuật quan trọng, chỉ có như vậy họ mới không bị kẻ khác khống chế như bây giờ, cũng không cần tiếp tục dựa vào Jindai nữa.
Đây mới là thứ mà Lee Byung-Hee muốn.
Mọi người đều nghĩ, sở dĩ hắn muốn giết thủ lĩnh ảnh tử, giết Khánh Trần là vì lo cho sự an toàn của mình, nhưng thật ra lí do lớn nhất đằng sau nó chính là lợi ích và dã tâm.
Sau khi rời khỏi căn cứ, tên phụ tá lập tức dùng điện thoại mã hóa báo cáo cho cấp trên.
Lee Byung-Hee nói với Trần Dư:
"Ngươi không ra điều kiện nào cho Khánh thị khiến ta cảm thấy rất khác thường."
Trần Dư cười nói:
"Ta lo thủ lĩnh ảnh tử sẽ uy hiếp đến tính mạng của ngươi nên mới đến đây hợp tác với ngươi."
Lee Byung-Hee cười nhạo một tiếng.
Hắn biết Trần Dư đến để báo thù, bởi vì tuy mọi người nghĩ cha của Trần Dư là Trần Truyền Chi chết già, nhưng thật ra hắn chết dưới tay Kị Sĩ, cho nên Trần Dư muốn cho tổ chức Kỵ Sĩ tuyệt hậu.
Nhưng đây chắc chắn không phải mục tiêu duy nhất của Trần Dư.
Trần Dư nói sang chuyện khác:
"Ngươi không cảm thấy trong chuyện này có gì đó kì quái sao, gia chủ của Khánh thị đang ở đâu? Rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà hắn vẫn không đưa ra bất cứ ý kiến gì, như thể chuyện này chẳng có gì liên quan đến hắn cả."
Lee Byung-Hee cười lạnh:
"Trong 10 năm qua, thủ lĩnh ảnh tử vẫn luôn không ngừng gặm nhấm thế lực của lão già đó, có lẽ hắn cũng không ưa đứa con trai này, lại không tiện tự mình ra tay nên muốn mượn tay người khác diệt trừ thủ lĩnh ảnh tử. Còn về Khánh Trần...Rõ ràng con trai của hắn đang rất khỏe mạnh, cuối cùng lại bị người du hành thời gian thay thế mất, nếu là ta thì ta cũng muốn giết hắn."
Trần Dư cười những không nói.
Không lên tiếng đồng ý, nhưng cũng không phản bác ý tưởng này.
"Nếu những phe phái trong Khánh thị đồng ý với điều kiện của ngươi thì ngươi định khi nào ra tay?"
Trần Dư hỏi.
Lee Byung-Hee nói:
"Khi nào họ đồng ý thì ta sẽ ra tay."
"Dù gì thì họ cũng chẳng còn đường lui nào, nên chắc chắn những người đó sẽ đồng ý nhanh thôi.”
Trần Dư nói:
"Vậy chuẩn bị khai chiến đi."
Đúng lúc này, hai vị cao thủ sau lưng Trần Dư và Lee Byung-Hee lập tức đứng lên tiến vào căn cứ.
Lúc này, ở phía nam liên bang bỗng xuất hiện một quân đoàn, đến khi chuẩn bị bước vào vùng cấm kỵ số 002, họ dừng lại chỉnh đốn đội ngũ một lúc, sau đó tất cả cùng xông vào.
Ở một nơi khác, một quân đoàn khác dưới chướng thủ lĩnh ảnh tử cũng đang trên đường đi về phía nam để trợ giúp thì thì gặp quân đội của Trần thị chặn đường, hai bên lập tức xông vào chém giết, không bên nào muốn nương tay cho đối phương.