Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1708: Trong Nơi Hoang Dã




Dưới tán cây khổng lồ trong vùng cấm kỵ số 002, Đinh Đông đang đứng trên tán cây dõi mắt nhìn ra xa.

Tán cây cổ thụ này cực kì khổng lồ, khổng lồ đến mức một người to lớn như Đinh Đông khi đứng trên nó cũng chẳng khác gì một bóng người nhỏ bé.

Hắn đứng dưới tán cây nhìn quân đoàn vừa bước vào vùng cấm kỵ, lúc này bầu trời đã sạch bóng mây đen, nước mưa rơi tí tách tí tách lên lá cây khổng lồ tạo ra tiếng lộp bộp.

Không hiểu sao, Đinh Đông lại cảm thấy nhưng người này đến đây để vây công Khánh Trần.

Chính vì những người này cản đường nên Khánh Trần mới không đến đây được.

"Đinh Đông!"

Trong tán cây, Thanh Sơn Chuẩn đang chải chuốt lớp lông vũ của mình:

"Tíu tíu!"

Đinh Đông:

"Đinh Đông!"

Thanh Sơn Chuẩn:

"Tíu tíu!"

Đinh Đông đứng trên tàng cây do dự rất lâu, sau đó hắn bỗng xoay người leo xuống dưới.

Thanh Sơn Chuẩn sửng sốt:

"Tíu tíu!"

"Đinh Đông!"

Sau khi đặt chân xuống đất, Đinh Đông lập tức chạy về phía vùng biên giới. Trên đường đi, hắn vừa phải cẩn thận nhìn xuống chân để không dẫm phải động vật nhỏ hay côn trùng, vừa phải cận thận không đụng vào thân cây, để tránh làm hỏng tổ chim và trứng chim.

Đinh Đông xoay người chạy ra.

Nhưng khi chạy đến biên giới vùng cấm kỵ, hắn bỗng dừng lại.

Hắn do dự nhìn thế giới bên ngoài.

Đinh Đông chưa bao giờ rời khỏi nơi này.

Đám lão già nói, bên ngoài rất nguy hiểm.

...

Thời gian đếm ngược 22:00:00.

2 giờ sáng.

Trong hoang dã, mấy người bỗng chui từ dưới đất lên.

Tất cả đều thở hổn hển, hít từng ngụm không khí trong lành.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nằm co quắp trên mặt đất, cả hai như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Vừa rồi, Zard phải kéo họ xuống đất hơn 3 phút mới thoát được khỏi một đợt tìm kiếm của quân đội.

Vì muốn tránh khỏi phạm vi đánh hơi của chó săn robot nên họ phải chui sâu xuống đất, tất cả mọi người đều phải nín thở.

Cấp bậc của siêu phàm giả càng cao thì tố chất cơ thể sẽ càng mạnh, nhu cầu về dưỡng khí cũng càng lớn.

Cho nên nếu để một Bán Thần bất ngờ rơi xuống nước, thì nhiều nhất 3 đến 5 phút sau hắn cũng không chịu nổi, về phương diện này Bán Thần cũng chỉ tốt hơn người bình thường tốt một chút mà thôi.

Thấy Zard có vẻ đang rất vui, Khánh Trần hiếu kỳ nói:

"Ngươi vui vẻ cái gì, không phải chúng ta đang bị truy sát sao."

Zard nhìn mọi người vui vẻ cười nói:

"Các ngươi đều không nín thở lâu bằng ta! Lần này các ngươi thua!"

Khánh Trần:

"..."

Thật CMN tranh tài, ngươi không thấy mọi người đều đang chạy trốn sao, làm gì có ai có thời gian quan tâm người nào nín thở được lâu nhất chứ.

Nhưng lúc này Zard lại nói:

"Không đúng, là ảnh tử tiên sinh thắng, bây giờ hắn không cần hô hấp, ta không sánh bằng hắn."

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy.”

Khánh Trần hỏi:

"Ngươi không thể cải tiến Thổ Độn một chút sao, nếu mỗi lần Thổ Độn đều phải nín thở, nếu một ngày bất cẩn nín thở đến chết thì phải làm sao bây giờ?"

Zard sửng sốt nói:

"Ta cảm thấy nín thở rất thoải mái, rất thú vị. Khi còn bé, trò ta và Huyễn Vũ thích chơi nhất chính là chui đầu xuống chậu rửa mặt nín thở."

Tất cả mọi người đều không ngờ, tên này sẽ trả lời như vậy.

Thật là mẹ nó thích nín thở.

Nhưng câu nói này cũng lộ ra một tin tức rất quan trọng: Zard và Huyễn Vũ quen biết nhau từ nhỏ!

Khó trách hai người này, một người thuộc Khánh thị, một người thuộc Trần thị mà vẫn có thể thân thiết với nhau, hóa ra ở thế giới ngoài hai người này là bạn thân.

Tôn Sở Từ ngồi dưới đất thở hổn hển:

"Không ngờ số quân đội đổ về đây lại nhiều như vậy, thậm chí ta còn cảm thấy chỗ nào cũng nhìn thấy người. Hơn nữa họ còn lắp đặt hơn mười quả địa lôi, thật độc ác."

Cả ngày hôm nay họ vẫn luôn không ngừng chạy trốn chạy, mỗi lần họ dừng lại nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bị đám binh lính đang lùng bắt quanh đây tìm thấy.

Bây giờ số lượng quân đội quanh đây ít nhất cũng phải bốn nghìn người, hơn nữa tất cả đều mang theo hỏa lực hạng nặng, cho dù một cao thủ cấp A như Zard cũng khó mà xông qua được.

Cũng may phi thuyền bay Thần Du Hào đã nổ tung, Vân Đình Hào cũng bị điều về, nếu không thì có lẽ họ đã sớm bị rađa khống trận trên không tìm ra từ lâu rồi.

Tuy Khánh Trần có thể mô phỏng được sóng điện từ của rađa khống trận, nhưng số lượng người càng nhiều thì càng khó qua mặt được hệ thống rada.

Bây giờ họ chỉ có thể vừa đánh du kích, vừa chờ đợi thời cơ chẳng biết bao giờ sẽ xuất hiện kia.

"Hay viện trưởng thử đánh thức ảnh tử tiên sinh?"

Tôn Sở Từ thử dò xét nói.

Khánh Trần cẩn thận đặt thủ lĩnh ảnh tử xuống đất, sau đó lại gần thì thầm vào tai hắn:

"Trần Dư đến."

"Lee Byung-Hee đến rồi!"

"Trần Dư nói ngươi không đánh nhau được!"

Nhưng thủ lĩnh ảnh tử vẫn không có chút phản ứng nào.

Khánh Trần từ bỏ...