Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1706: Nhập Hôi




Mà xung điện từ từ vụ nổ của lò phản ứng hạt nhận lan ra hàng trăm cây số, khiến thiết bị điện tử của một chiếc khí cầu máy cấp Giáp khác ở phía bắc cũng bị hỏng, buộc phải sử dụng thiết bị điện tử dự phòng.

Chiếc khí cầu máy cấp Giáp tên Vân Đình này sau khi biết mục tiêu là Khánh Trần đã phủ thêm một lớp sơn chống xung điện từ, thế nhưng uy lực từ vụ nổ của lò phản ứng hạt nhân nổ còn mãnh liệt hơn Khánh Trần gấp mấy trăm lần...

Tàu Vân Đình bỗng nhận được thông báo từ tổng bộ không quân:

“Rút lui!”

Khi có kẻ điên bắt đầu liều mạng bất chấp tất cả, thì sẽ có người không chịu nổi tổn thất mà bỏ cuộc chơi!

Không ai muốn chiến đấu với kẻ điên!

Trong đội quân Vô Diện, binh sĩ phụ trách chiến tranh thông tin cười nói:

“Tàu Vân Đình rút lui!”

“Hừ, còn dư một quả, tiếc thật, còn chưa giao nộp công tích của một người nữa đâu.”

Đội trưởng của đội quân Vô Diện nói:

“Làm sao đây? Ông chủ Khôn đã nói mọi người phải cùng nhau lên thuyền giặc, thiếu một người cũng không được.”

Hai chiếc vali màu đen khống chế hai quả tên lửa hành trình Liên Bang.

Hai vũ khí cấp chiến lược này là cam kết nhập hội của hai người trong hội nghị video.

Vô Diện của Khánh Khôn phụ trách điều khiển, hai người khác phụ trách phóng.

Bây giờ mới dùng một quả đã dọa tàu Vân Địch chạy mất, phải phóng nốt quả nữa mới được.

Chuyện đã làm thì phải làm đến cùng.

Người còn lại không nộp bằng chứng trung thành thì có vẻ lạc loài quá.

Đội trưởng đội quân Vô Diện suy nghĩ một lát rồi nói:

“Trước tiên giết hết tiểu đoàn trình sát từ phía bắc đến, sau đó đi tìm lữ đoàn dã chiến 18, ném tên lửa cho họ, một quả đủ giết chết tất cả rồi.”

“Đội trưởng ác thế.”

Có người cười hỏi.

Đội trưởng nhìn mọi người:

“Các ngươi vẫn chưa hiểu rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả mọi người đều không có đường lui, bao gồm cả chúng ta. Tấn hiến cho một người thì phải trung thành cho đến chết, bên kia chọn những người khác, nếu chọn người khác thì là kẻ địch, không được nhân từ với kẻ địch.”

Vẻ mặt của các binh lính trong đội quân Vô Diện trở nên nghiêm túc:

“Đã rõ!”

Thật ra, 41 chiến sĩ gen cấp B này trông đáng sợ nhưng nếu đối đầu trực tiếp trên chiến trường, một quả đại bác rơi xuống là có thể nổ chết vài người.

Vì vậy, đội quân Vô Diện không phải là đơn vị chiến đấu trực diện, thứ họ am hiểu nhất là xâm nhập, ám sát, bắt cóc, và lẻn vào sau lưng địch tiến hành điều khiển chính xác.

Đó mới là sứ mệnh của họ.

"Ngươi thua rồi.”

Lúc này, Trần Dư và Lee Byung-Hee đang ngồi đánh cờ trên vùng hoang dã, hắn cười trêu chọc:

"Nước cờ này chẳng khác gì tính cách của ngươi, rõ ràng không muốn mạo hiểm, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội. Nghe nói ngươi có một câu nói rất nổi tiếng, 100 lần sai trong quá trình thực hiện cũng không bằng được thắng lợi cuối cùng, mới đầu nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng ngẫm lại, nếu tất cả mọi chuyện thành công mãi thì cũng không phải chuyện tốt."

Trần Dư vẫn mặc bộ quần áo đơn giản màu trắng như trước, bên cạnh bàn cờ có một con trâu đen đang nằm chợp mắt, trên lưng trâu chở hai giỏ trúc, trong mỗi giỏ trúc đều nhét 32 bức tranh.

Lúc này, trên trời đang giăng đầy mây đen, nhưng hai người họ lại ngồi trong căn cứ quân sự tiên tiến ung dung đánh cờ.

Một lúc sau, tiếng sấm bỗng vang lên, mưa bắt đầu rơi tí tách xuống.

Kinh trập.

Lee Byung-Hee chậm rãi ngước nhìn Trần Dư:

"Không phải ngươi đã chuẩn bị rất đầy đủ sao? Hắn là thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị, cho trên tôn trọng hắn cũng không phải hành động quá mất mặt."

"Lão tiền bối, đến lúc ra tay rồi.”

Trần Dư đột nhiên nói.

"Thời cơ còn chưa đến.”

Lee Byung-Hee đáp.

Lúc này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bàn cờ bỗng lên tiếng:

"Khánh thị đã thể hiện thành ý, xin hai vị mau chóng khởi hành. Bây giờ họ đang bị bao vây trong núi, đây là thời điểm tốt nhất để giết người."

"Gấp cái gì?"

Lee Byung-Hee thản nhiên nói:

"Ta cảm thấy thành ý mà ngươi vừa nói chẳng ra gì cả, mấy người thực sự muốn ra tay thì không dám đích thân đến đây, mà chỉ cử một tên phụ tá như ngươi đến, xem ra huyết tính nổi tiếng của Khánh thị trước đây sớm đã biến mất rồi. Ta cần gì phải vội, dù sao người không còn đường lui cũng không phải ta. Hơn nữa, mấy người các ngươi mà cũng đòi đại diện cho Khánh thị sao, nếu muốn đại diện thì đợi khi nào các ngươi lên làm gia chủ rồi nói cũng không muộn."

Lee Byung-Hee liếc nhìn họ:

"Ta nghĩ việc các ngươi cần làm bây giờ không phải đến đây thúc giục, mà là nghĩ xem làm cách nào mới có thể khiến chúng ta hài lòng. Dù sao thì chỉ khi nào chúng ta ra tay thì các ngươi mới có thể giữ được mạng sống."

Tuy khuôn mặt của tên phụ tá có vẻ khá bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy gân xanh đã nổi đầy trên trán hắn.

Sau khi quyết định nhập đội, họ đã tổn thất không ít nhân lực, hơn nữa còn kết tử thù với thủ lĩnh ảnh tử.

Nhưng sau khi thấy họ thể hiện thành ý, Lee Byung-Hee không những không chịu ra tay, mà còn cố ý lên giá.

Hắn biết, sau khi quyết định nhập đội, mạng sống của họ đã nằm trong tay đối phương.