Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1704: Chiến Công




“Đó là đệ đệ của ta, trước khi chết ta sẽ giao hết thảy cho hắn.”

Nói xong, ảnh tử tắt video đi.

Ba người còn lại ngồi im trong bóng tối, họ không giao lưu với nhau, mãi đến hơn mười phút sau mới lần lượt rời đi.

Khánh Khôn ở thành phố số 5 đứng trên ban công hút thuốc, kiểu râu quai nón khiến hắn trông vô cùng tang thương.

Sau khi hút năm điếu thuốc, hắn lấy điện thoại vệ tinh mã hóa ra gọi điện, khuôn mặt vốn tang thường bỗng tràn ra ý cười:

“Con trai à, dạo này khỏe không?”

Khánh Nhất:

“Tạm được, chẳng qua hơi mệt mỏi, trước kia thấy tiên sinh xử lý mọi việc trong cơ quan tình báo PCA dễ dàng, kết quả giờ tự mình làm lại phát hiện sự thật chẳng phải như vậy.”

Khánh Khôn cười nói với giọng cưng chiều:

“Mệt mỏi là bình thường, ngươi còn nhỏ, phải khổ phải mệt một chút biết chưa hả? Năm xưa cha ngươi…”

Khánh Nhất bực mình:

“Này, đàn ông thực thụ không khoe khoang việc đã làm, mấy chuyện ấy của ngươi ta nghe nhàm tai lắm rồi.”

Khánh Khôn:

“Được, được, ta không nói nữa.”

Khánh Nhất tò mò:

“Sao đột nhiên ngươi gọi điện cho ta, có chuyện gì ư?”

Khánh Khôn suy nghĩ, rồi hỏi:

“Có chuyện này ta muốn nghe ý kiến của ngươi, bây giờ nếu để ngươi lựa chọn, ngươi muốn bo bo giữ mình hay là muốn giúp đỡ Khánh Trần? Ý ta là Khánh Trần có lẽ sẽ chết, mà hắn chết thì ngươi và cha ngươi cũng sẽ chết theo.”

Khánh Nhất ngẩn ngơ hồi lâu, rồi hắn bỗng hỏi:

“Ba, ngươi nghe ta chứ?”

Khánh Khôn dập tàn thuốc:

“Ngươi chỉ là nhãi ranh, ta nghe ngươi làm gì?”

Ở đầu dây bên kia, sắc mặt của Khánh Nhất trở nên lạnh lùng:

“Ta đã nói ta không phải trẻ con.”

Khánh Nhất ghét nhất người khác coi hắn là trẻ con, vì vậy mới cố ý bồi dưỡng bản thân trở nên khôn khéo, để khác với người cha ngày nào cũng mắng chửi của mình.

Khánh Khôn nói:

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu.”

Khánh Nhất nói:

“Ba, giúp tiên sinh đi.”

“Đánh cuộc hết thảy, cho dù phải chết?”

“Phải, đúng cuộc hết thảy, cho dù phải chết.”

Khánh Khôn im lặng rất lâu:

“Được.”

Nói xong, hắn còn lẩm bẩm chửi rủa:

“Mấy con Long Ngư đã mua chuộc được tiểu tử nhà ngươi, vô dụng quá.”

Hắn cúp điện thoại, nhớ lại những lời ảnh tử nói trong video.

Lần này thật sự phải đánh cuộc hết thảy để lựa chọn.

Thật ra, dù chọn bên nào cũng không phải một ý kiến hay.

Nếu đã vậy, thì chọn đáp án khiến con trai vui vẻ đi.

Trong núi rừng hoang vắng, nhóm Khánh Trần càng ngày càng cách xa đội quân Vô Diện.

Hắn nhìn bóng lưng những người đó, không hiểu sao bỗng thấy cảm động.

Rốt cuộc, trong cuộc đuổi giết này, tất cả những quyết định mà mọi người đưa ra đều ảnh hưởng rất sâu, bởi vì lựa chọn lần này thực chất là lập trường quyền lực.

Thắng làm vua, thua phải chết.

Quy tắc chỉ đơn giản như vậy thôi.

Trong tình huống đó, mỗi lần chọn phe phái quyền lực của Khánh thị đều sẽ xuất hiện ở vòng cuối cùng của cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử, khi đó mọi người mới có thể thấy rõ rốt cuộc ai có thể giành chiến thắng.

Ai bên ngoài sạch sẽ, sau lưng dơ bẩn.

Ai là kẻ vô dụng, ai là kẻ mạnh, mọi thứ đã rõ ràng trong bốn vòng tranh đấu, thật không phải là giả, giả không thể là thật.

Thật ra, cuộc chiến giành vị trí ảnh tử không chỉ là chọn người khôn ngoan nhất, tàn nhẫn nhất lên làm ảnh tử, mà còn cho các phe phái của Khánh thị một khoảng thời gian dài, để họ thấy được ai mới là người đáng đi theo và đáng đầu tư nhất.

Quá trình phân chia quyền lực ấy bảo đảm sự ổn định của Khánh thị.

Nhưng cuộc tranh giành lần này hiển nhiên khác biệt, ảnh tử không còn nhiều thời gian, hắn muốn ép tất cả mọi người phải đưa ra lựa chọn ngay.

Bây giờ, lập tức, quá hạn không chờ nữa.

Khánh Trần nghĩ, thảo nào ảnh tử rõ ràng có thể mở ám ảnh chi môn đến khu cấm kỵ số 002 luôn nhưng hắn lại không hề nhắc một chữ nào về việc này, nhất quyết phải đi nhờ xe.

Nếu mở ám ảnh chi môn ở thành phố số 10 thì bây giờ Khánh Trần đã ăn trái cây đến mức no căng rồi.

Quá trình của cuộc trốn chạy này vốn là cam kết nhập hội của tất cả mọi người mà ảnh tử muốn nhìn.

Trần Dư và Lee Byung Hee muốn bằng chứng về sự trung thành.

Ảnh tử cũng vậy.

Nếu không có ai đưa ra được chiến công làm minh chứng, vậy thì để bảo đảm Khánh Trần không gặp nhiều trở ngại trong tương lai, hắn có thể mang thêm nhiều người đi cùng,

Dọn sạch những chướng ngại vật sau cùng cho Khánh Trần, nhìn thấy rõ những kẻ chậm chạp không chịu lựa chọn lập trường bên mình.

Đây mới là những việc ảnh tử phải làm vì đệ đệ của mình.

Thời gian trở về đếm ngược 30:00:00.

Mặt trời đang lặn xuống sau ngọn núi phía xa, dưới ánh hoàng hôn nhóm Khánh Trần nhanh chóng xuyên qua vùng núi phía nam.

Khánh Trần hỏi Zard:

“Hai vali màu đen họ mang theo là gì vậy? Dùng để làm gì? Dẫn đường bằng tia laser à?”

Zard trả lời:

“Hình như dùng để tiếp dẫn vũ khí. Không phải dẫn đường laser, mà là một phương pháp tần số vô tuyến, hình như trên cái máy ấu có thứ gì đó có thể khóa mục tiêu tự động gì gì đó…”