Chỉ một lát sau, 42 binh lính Vô Diện phối hợp ăn ý đâm vào trái tim của các binh lính Trần thị một cách tàn nhẫn như một con dao găm màu đen.
Họ nhanh chóng đi về phía Khánh Trần, hễ có binh lính ngăn cản đường đi của đội quân Vô Diện thì đều bị đánh chết, máu văng tung tóe.
Những binh lính Vô Diện có thực lực cao cường này đi lại giữa núi rừng hoang vu như đi trên đất bằng, không chút sợ hãi, hệt như siêu nhân.
Khánh Trần chỉ quan sát vài lần là lập tức phát hiện ra trong số 41 người này có ít nhất 11 người có cảm giác tuyệt đối với súng trong vòng 200 mét.
Trong chốn sơn dã, bộ đội cơ động hạng nặng không thể vào được, vì thế bộ đội siêu cơ động này trở thành sự tồn tại không ai có thể chống lại.
Đội quân Vô Diện nhanh chóng tiến đến và dừng lại cách Khánh Trần 200 mét, đội trưởng nói với giọng điệu lạnh lẽo:
“Chuyển lời cho ảnh tử tiên sinh, bọn ta là người của Khánh Khôn, hắn bảo bọn ta tới đây. Các ngươi đi về phía nam, cẩn thận nơi đó có vài khu vực phong tỏa, phía bắc giao cho bọn ta, chỉ cần bọn ta còn sống, tiểu đội trinh sát của Khánh thị và khí cầu máy sẽ không đi qua được. Ngoài ra, Khánh Nhất bảo ngài có rảnh thì đến thăm hắn.”
Nói xong, đội quân Vô Diện bắt đầu xây dựng phòng tuyến ngay tại chỗ, họ chia nhau ra tìm vị trí ẩn nấp, coi như nhóm Khánh Trần không tồn tại.
Còn có hai binh sĩ Vô Diễn mở hai vali lớn màu đen ra, bên trong hình như là hai thiết bị phát tín hiệu kỳ quái.
Hình như là máy phóng tia laser?
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn đội quân Vô Diện hành động không chút kiêng dè.
Đội quân Vô Diện tiếng xấu lan xa này vậy mà lại do Khánh Khôn bí mật bồi dưỡng ư?
Khánh Khôn, cha của Khánh Nhất.
Khánh Trần cười nói với Zard:
“Chúng ta đi thôi, tiếp theo không cân lo lắng uy hiếp đến từ phía sau nữa, xông về phía nam thôi!”
…
Hai ngày trước.
Một cuộc hội nghị video mã hóa không muốn ai biết lặng lẽ được tổ chức.
Người tham dự hội nghỉ tổng cộng bốn người, trong video tất cả mọi người đều im lặng ngồi trong bóng tối, có nam có nữ.
Ảnh tử tháo khẩu trang và mũ lưỡi trai của mình xuống, khó có được một lần lộ mặt.
Hắn cười híp mắt nhìn mọi người trên màn hình:
“Các vị có điều gì muốn nói?”
Trong bóng tối, có người lên tiếng:
“Ảnh tử tiên sinh gây ra hơi nhiều náo động, quả thật là sôi động quá. Nếu như không phải năng lực của ngài không thể sao chép thì ta suýt nghi ngờ có người đang mạo danh ngài. Cướp sạch khu vườn của Trần Dư, rồi lại cướp của Lee Bynng Hee, hiếm khi nào thấy ảnh tử tiên sinh đích thân ra tay, có chuyện gì xảy ra sao?”
Ảnh tử cười nói:
“Chẳng phải các vị đã có suy đoán của mình rồi sao?”
Có bóng người ngồi trong bóng tối bỗng nghiêng người về phía trước:
“Khánh Trần, thật sự là con trai của gia chủ, đệ đệ của ngươi, đúng không?”
Ảnh tử im lặng hồi lâu, sau đó hắn nở nụ cười:
“Đúng vậy.”
Tất cả nhìn hắn im lặng giây lát, ai nấy đều cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, mỗi khi vị ảnh tử này im lặng, không biết trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu toan tính, suy nghĩ bao nhiêu chuyện.
Ảnh tử có thể tự minh thừa nhận, tức là hắn đã nghĩ kỹ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Mà hết thảy nhất định có liên quan chặt chẽ đến các phe phái của Khánh thị.
Khánh thị sắp biến động.
Bên ngoài vẫn luôn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ về tin tức ảnh tử sắp chết, dù sao một bán thần mạnh mẽ như vậy sao có thể nói chết là chết được luôn chứ?
Nhưng hiện nay, phong cách làm việc của ảnh tử đột ngột thay đổi mãnh liệt, tất cả mọi thứ đều đang chứng thực tin tức ấy.
Có người giấu trong bóng tối nói:
“Khánh Trần là người du hành thời gian.”
Ảnh tử cười híp mắt:
“Ta biết.”
“Ơ.”
Có người hỏi:
“Con trai của gia chủ há chẳng phải đã bị người du hành thời gian thay thế, đó cũng không phải người kia ban đầu nữa, vì sao ảnh tử tiên sinh vẫn bình tĩnh như vậy?”
“Hắn vẫn là hắn.”
Ảnh tử nói:
“Chuyện này các ngươi không cần bận tâm.”
“Ngài muốn hắn trở thành ảnh tử đời tiếp theo ư?”
Có người trầm giọng hỏi.
“Nếu chỉ là như vậy thì ta không cần phải mở hội nghị này với các vị.”
Ảnh tử nói với giọng điệu thích thú:
“Có ai ngăn cản được ta sao?”
Trong hội nghị, tất cả mọi người đều im lặng.
Ảnh tử vẫn là ảnh tử mạnh mẽ, chẳng thèm ngụy trang ấy.
Lúc này, có người lên tiếng:
“Vậy ảnh tử tiên sinh muốn bọn ta làm gì?”
Ảnh tử cười nói:
“Ta cần các ngươi đánh cuộc hết thảy, ngồi lên chiến xa mới toanh, trói chặt sinh tử của mình lại, đi đến tận cùng thế giới. Các vị hãy nhớ, một Khánh thị mới sắp ra đời, đánh cuộc tất cả là vé vào cửa của các ngươi. Ta nói tất cả là danh dự, át chủ bài, tài sản và tính mạng của các ngươi, thiếu một thứ cũng không được. Đương nhiên, số phận sẽ dành tặng món quà cho người thông minh.”