Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1702: Kẻ Địch




Càng ngày càng có nhiều binh lính tập trung lại đây, như cả thế giới là kẻ địch, trong một khoảnh khắc nào đó Khánh Trần nhìn đại thu ở không xa, suýt cho rằng là quân địch.

Hắn hoàn toàn không biết kế tiếp kẻ địch sẽ chui ra từ nơi nào, chỉ có thể nương sự che chở của tường ca mà nổ súng không ngừng nghỉ.

Đây quả thật là một trò chơi thử thách tốc độ phản ứng, không được phép thả chậm dù chỉ một chút.

Hiệu suất giết người của mấy người Khánh Trần như thế này đã là quá cao.

Trên chiến trường, ba người Khánh Trần, Ương Ương, Zard như cối xay thịt, xác chết trên núi nằm la liệt, máu chảy thành sông, nhưng quân dịch thật sự quá đông.

Lòng Khánh Trần dần trùng xuống, Trương Mộng Thiên ngay gần đó bỗng leo ra ngoài tường cát, hắn bò lổm ngổm tiến nhanh về phía trước, không sợ cơ thể mình bị đá vụn trên mặt đất cứa phải.

Thằng bé bò đến chỗ thi thể của binh lính Trần thị, lôi ba khẩu súng trường tự động ra rồi bò trở về.

Hắn trở lại đằng sau tường cát, Đoàn Tử nhìn vết thương trên người hắn và gào lên:

“Ngươi không muốn sống nữa à?”

Trương Mộng Thiên vừa kiểm tra băng đạn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Tử một cách bình tĩnh. Hắn ném khẩu súng đã kiểm tra xong cho Tôn Sở Từ:

“Ông chủ và mọi người không đủ người, muốn sống thì cùng nhau chiến đấu.”

Đoàn Tử sửng sốt, ánh mắt của Trương Mộng Thiên lúc ngẩng đầu nhìn nàng khi nãy như ánh mắt của một con sói con, hung mãnh, tàn nhẫn, nhưng hết sức bình tĩnh.

Nàng từng nhìn thấy hình ảnh này, đó là khoảnh khắc Khánh Trần đi ra khỏi quán thịt nướng ở thành phố số 10.

Không biết tại sao, Đoàn Tử cảm thấy đứa bé này rất giống Khánh Trần, rõ ràng chỉ là người bình thường, nhưng trong thời khắc nguy hiểm này bỗng nhiên lại có thể mang đến cho người khác cảm giác áp bách vô cùng mãnh liệt.

Người như vậy, trời sinh hung ác.

Không có tiềm lực ấy, một đứa trẻ như Trương Mộng Thiên không thể một thân một mình sống sót trong khu Tam Hạ của thành phố số 22.

Tôn Sở Từ nhanh chóng kiểm tra súng ống, sau đó nói với Khánh Trần:

“Hướng 11 giờ giao cho ta.”

Đang nói, có binh sĩ vừa mới ló đầu ra ở hướng 11 giờ đã bị hắn bắn một phát chết luôn.

Khánh Trần thấy thế, bỗng nói:

“Zard, ngươi chuyển tường cát sang hướng nam, chúng ta xông ra! Ngươi chú ý phía nam, dù có bao nhiêu người đến cũng chôn hết cho ta!”

“Đã rõ.”

Zard cười nói một cách phấn khởi, như không hề cảm thấy áp lực.

Đội ngũ di chuyển, tất cả mọi người vừa nổ súng vừa đột phá phía nam dưới sự che chở của tường cát.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nhìn thấy...một đội quân nữa xuất hiện từ phía tây.

Đơn vị này hoàn toàn khác biệt, ăn mặc đồng phục tác chiến màu đen không giống những binh lính khắc, không mang áo giáp khung xương trợ lực, và trên mặt mỗi người đều khắc vết sẹo dữ tợn.

Những vết thương ấy như dấu vết của con hổ dữ lần lượt được khắc lên khi đánh giết cùng những loài dã thú khác.

Quan trọng nhất là tốc độ của những người đó quá nhanh.

Cho dù có hai người trong số đó còn cầm hai chiếc vali màu đen cao nửa người, họ vẫn đi lại giữa núi rừng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lòng Khánh Trần trùng xuống:

“Phía tây xuất hiện kẻ địch, 41 người, mỗi người đều là cao thủ cấp B trở lên, không phải đội quân ảnh tử!”

Zard hô lên:

“Trời đất, là đội quân Vô Diện! Cái vali họ đang cầm là gì thế, không phải là thứ gì đó chuyên dùng để đối phó với năng lực nguyên tố Thổ của ta đấy chứ?!”

Khánh Trần từng nghe nhắc đến đội quân Vô Diện, đó đã từng là binh đoàn lính đánh thuê tiếng xấu lan xa ở Liên Bang, chăng qua trong ấn tượng của hắn , thực lực tổng thể của đội quân Vô Diện là cấp C, tại sao bây giờ tất cả đều biến thành cấp B?

Vì muốn chạy đua vũ trang với đội quân ảnh tử ư? Nhưng họ lấy thuốc biến đổi gen từ đâu ra?

Jindai, Trần thị, Kashima, Khánh thị, thuốc biến đổi gen do ai cung cấp?

Khánh Trần hít sâu một hơi, nhìn ảnh tử vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn vừa nổ súng giết chết binh sĩ tiến đến vừa nói với Ương Ương:

“Ngươi đi trước đi...mang thêm cả Tiểu Mộng Thiên đi nữa, như vậy ngươi có thể duy trì tốc độ bay nhanh. Bây giờ ảnh tử không thể chết được, nhờ ngươi. Những người đó muốn giết ta hơn, ngươi chỉ cần bay lên cao, di chuyển về phía nam...Chúng ta ở lại đây hấp dẫn hỏa lực, sẽ có cách thôi.”

Ương Ương cau mày, nàng không phải là người do dự thiếu quyết đoán, nhưng nàng biết Khánh Trần và Zard cùng những người khác ở lại nhất định là sẽ rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

Nàng cúi đầu nhìn ảnh tử, đại ca, ngươi chơi quá trớn rồi!

Nhưng đúng lúc này, khi Khánh Trần dùng súng ngắm nhắm chuẩn đội quân Vô Diện, đột nhiên 41 binh lính nọ bắt đầu chém giết binh lính của Trần thị.

Biến cố này khiến mọi người kinh hãi.

Khánh Trần cho rằng họ là kẻ địch, ngay cả binh lính của Trần thị cũng cho rằng đó là viện binh của quân mình, thế nhưng khi đội quân Vô Diện thẳng tay giết chóc lại như vào chỗ không người.