“Ồ, vậy thôi, chúng ta chờ ở đây, tán gẫu chút đi!
Zard nói.
“Khoan đã, không phải ngươi có thể điều khiển đất di chuyển à, chúng ta ở trong lô cốt, ngươi dịch chuyển lô cốt chẳng phải là được rồi sao?”
Khánh Trần nói.
“Cũng đúng...ai đang sờ ta ta?”
Zard hỏi.
Đoàn Tử ấp úng mãi mới rặn ra được một câu:
“Xin lỗi, sờ...sờ nhầm!”
Zard:
“Ta là người đứng đắn đấy!”
Khánh Trần cõng ảnh tử:
“Mọi người quản lý tay mình cẩn thận, chúng ta đang chạy trốn đấy, muốn yêu đương gì thì sống sót đi đã rồi tính. Tiếp tục tiến lên đi.”
Nói xong, lô cốt bằng cát trên mặt đất bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía nam với vận tốc 20km/h, như sát thủ cầm cây xanh lén lút tiến bước trong phim ảnh.
Ương Ương dùng trường lực cảm nhận tình hình ngoài lô cốt, một khi tình hình quân địch có biến, nàng có thể nhận biết trước được trong vòng 300 mét.
Khánh Trần bỗng cảm thấy họ quả thật là tiểu đội xâm nhập chiến trường hoàn mỹ, có chống radar, chống dò tìm sự sống, hơn nữa còn có radar trường lực…
Nếu mọi người đừng nói mấy chuyện ngu ngốc trong lô cốt thì càng tốt.
Khí cầu máy cấp Giáp đầu tiên chậm rãi bay về phía bắc, chẳng bao lâu sau chiếc thứ hai cũng bay qua đỉnh đầu họ.
Quân đội của Khánh thị và Trần thị như đang quăng một tấm lưới lớn giữa vùng sơn dã, hòng tìm bằng được ảnh tử và Khánh Trần.
Hai bên đều cảm thấy mình đang nắm giữ lá bài lớn nhất trong ván bài, không ai nhường ai, đều đang giả vờ giả vịt với nhau, không bên nào chịu lui bước.
Đột nhiên, Ương Ương lên tiếng:
“Dừng lại!”
Lô cốt tức khắc dừng lại.
Chưa đến một phút đã có một tiểu đội bảy người đi ngang qua từ phía nam, họ không nhìn lô cốt lấy một cái mà tiếp tục đi về phương bắc.
Không ngờ không một ai phát hiện ra lô cốt bằng cát này.
“Tốc độ di chuyển của lô cốt tuy chậm nhưng may mà khả năng che giấu tốt, chỉ cần không có người cầm thiết bị dò tìm sự sống ở khoảng cách gần thì tuyệt đối không thể phát hiện ra chúng ta.”
Ương Ương nói.
Nhưng đúng lúc này, một đội binh lính khác mang theo thiết bị dò tìm sự sống xuất hiện.
Khánh Trần hỏi:
“Họ có thể phát hiện ra chúng ta không?”
Ương Ương nói:
“Chắc là có...Sao lại còn mang theo thiết bị dò tìm sự sống bên mình thế nhỉ, có thể đừng cẩn thận như vậy được không.”
Tiểu đội này nhìn hình ảnh hiển thị trên thiết bị rồi lại ngẩng đầu nhìn lô cốt mọc cỏ dại và cây con trước mặt…
Trong lô cốt cát, rõ ràng có vài người đang thì thầm nói nhỏ!
“Khai hỏa! Phát hiện mục tiêu ở khu vực B49, yêu cầu chi viện!”
Binh sĩ hét lên trong kênh liên lạc:
“Đề nghị khí cầu máy trở lại điểm xuất phát, tiến hành áp chế hỏa lực trên không!”
Sự yên lặng ở kênh liên lạc bỗng chốc bị phá vỡ.
Phía tây, trong đội quân Vô Diện do 41 chiến sĩ gen cấp B tạo thành, binh sĩ vẫn luôn cầm máy vi tính mini nói:
“Đội trưởng, đã tìm được mục tiêu.”
Hắn xác nhận bản đồ:
“Hướng chín giờ.”
Trên mặt đội trưởng đầy những vết sẹo ngang dọc khiến hắn trông có vẻ dữ tợn, hắn nói:
“Đi.”
Đội lính đặc công tinh nhuệ này đột nhiên di chuyển, họ còn cầm theo hai vali màu đen, không biết có tác dụng gì.
Một đơn vị lực lượng đặc biệt gồm 41 chiến sĩ gen cấp B thậm chí có thể tiêu diệt một tiểu đoàn trong hoang dã mà không xuất hiện bất kỳ tổn thất nào!
Ở bên kia, Khánh Trần nghe tiếng súng bên ngoài:
“...Ngươi nói là làm ngay luôn à? Zard yểm hộ, trước tiên giết những người này!”
Không thể chờ đợi thêm nữa.
Phía trước bị phong tỏa, đằng sau có truy binh, tốc độ di chuyển của họ không tính là nhanh, nếu bị vây ở đây thì cho dù có Zard, hắn và Ương Ương, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Nếu còn phải chờ ảnh tử tỉnh lại xoay chuyển tình thế, vậy thì ảnh tử uổng công lãng phí tính mạng trước chiến thuật biển người.
Khánh Trần đặt ảnh tử lên lưng Ương Ương một cách cẩn thận, rồi thấp giọng nói:
“Nếu đối phương quá đông...ngươi mang theo hắn bay đi.”
Vừa dứt lời, lô cốt bằng cát bỗng tách ra tạo thành một bức tường cát, vừa che chở cho Khánh Trần áp sát tiểu đội binh sĩ, vừa ngăn cản mưa bom bão đạn.
Tường cát như sóng, dấy lên khói bụi cuồn cuộn trên mặt đất.
Khi tường cát chạm trán bảy tên lính, bức tường ấy đâm đám binh lính bay ra ngoài như đầu tàu hỏa, Khánh Trần cũng lao ra khỏi tường cát, coi súng bắn tỉa như súng ngắn bắn liên tiếp từng phát một.
Rõ ràng là súng, nhưng lại bị hắn dùng như khẩu pháo cầm tay!
Áo giáp khung xương trợ lực các binh lính mặc trên người cũng bị đánh nát đầy đất trong cuộc chiến.
Giờ khắc này, khí cầu máy trên bầu trời bỗng quay lại, các binh lính vốn phân tán trong hoang dã cũng tiến về phía nhóm Khánh Trần một cách trật tự hệt như bầy ong!
Khánh Trần vừa mới giết xong tiểu đội đầu tiên thì tiểu đội thứ hai, thứ ba xuất hiện!
Zard đi lại dưới lòng đất, liên tục chuyển dời tường ngăn cản bom đạn cho Khánh Trần, còn mình thì không ngừng kéo binh sĩ xuống dưới đất, mầm cây trên đầu hắn di chuyển qua lại trong núi rừng, thường thường còn phải tránh né đá tảng dưới đất.