Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1700: Số Mệnh




Chuột lớn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, chúng dường như không biết mệt mỏi, và cũng rất ít khi ăn uống.

như số mệnh của chúng là vô tư dâng hiến cho bầy chuột mới ra đời.

Hiện tượng này không hiếm thấy trong thế giới tự nhiên, nhưng trong quần thể chuột lại chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

Tốc độ sinh sôi của chúng vượt quá sức tưởng tượng.

Cơ thể chẳng còn lành lặn của người đàn ông trung niên cơ giật trên mặt đất, bên cạnh nữ MC trên màn hình tivi 3D vẫn đang dẫn bản tin thời sự một cách bình tĩnh:

“Theo báo cáo, trong hai ngày qua các tập đoàn Khánh thị, Trần thị, Jindai, Kashima đồng loạt đệ trình kế hoạch diễn tập quân sự lên quốc hội, trước mắt các đơn vị bộ đội đã rời khỏi nơi trú quân, tạm thời chưa biết hướng đi cụ thể. Có người biết chuyện tiết lộ, kế hoạch diễn tập lần này không đơn giản, nhưng cụ thể những đội quân này đi đâu, làm gì thì vẫn không có ai biết…”

Một con chuột chợt dừng lại, nó yên lặng nhìn nữ MC, như hiểu được đối phương đang nói gì.

Ngay sau đó, nó bỗng nhào về phía MC, thế nhưng cơ thể lại xuyên qua màn hình 3D, không vồ được gì cả.

Nữ MC tiếp tục mỉm cười dẫn bản tin:

“Theo báo cáo, Tòa án cấm kỵ Tam Nguyệt cũng đã rời khỏi thành phố số 10, ngoài ra còn có gần một trăm thành viên của Tòa án cấm kỵ đi cùng. Có người nghi ngờ hành động kỳ lạ của Tòa án cấm kỵ có liên quan đến kế hoạch diễn tập quân sự lần này…”

“Đại ca, ngươi được ai đó phái tới rèn luyện ta đúng không, sớm không phản phệ muộn không phản phệ, cố tình lại phản phệ đúng lúc này.”

Khánh Trần đang di chuyển trong núi rừng với tốc độ đều đều, hắn vừa chạy vừa cằn nhằn.

Nhưng cằn nhằn vậy thôi, cho dù thế núi nhấp nhô khúc khuỷu thế nào hắn cũng cõng ảnh tử một cách vững chắc.

“Ta biết ngươi cần tỏ ra yếu thế mới dụ Trần Dư và Lee Byung Hee ra được, nhưng việc này chỉ cần giả vờ là được rồi, không cần phải làm thật đâu!”

Khánh Trần biết rõ, hiện tại Trần Dư và Lee Byung Hee là hai con sói dữ.

Trong hoang mạc, nếu như ngươi bị hai con chó sói theo dõi, thậm chí để đánh chén một bữa no nê, chúng có thể đuổi theo ngươi nửa tháng, cho đến khi chúng xác nhận ngươi cùng đường bí lối mới đi đến chỗ ngươi, gặm cắn máu thịt ngươi.

Mà chuyện ảnh tử làm hiện nay không chỉ là khiến bản thân trông yếu ớt mà còn phải đẩy Khánh Trần vào bước đường cùng, như thế mới có thể khiến đối phương tin tưởng…

Trần Dư và Lee Byung Hee mới xuất hiện.

Thế thì Khánh Trần đi đâu nói rõ phải trái được đây, ca ca của mình tự đẩy mình vào đường cùng, hắn cũng khó lòng phòng bị.

Lúc này, Ương Ương mang Tiểu Mộng Thiên, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử bay chầm chậm trên trời, tuy tốc độ hơi chậm nhưng năng lực bay thẳng bất chấp địa hình giúp nàng vẫn duy trì tốc độ chỉ tụt lại phía sau Khánh Trần một chút.

Trong lúc nói chuyện, đằng xa truyền đến sóng điện từ khác thường, Khánh Trần đi đầu, lôi tương trong cơ thể hắn xuất hiện sự dao động, hắn vừa ngụy tạo phản xạ sóng điện từ vừa nói:

“Hạ xuống, yểm hộ!”

Ương Ương không bị radar mảng pha rà quét lập tức đáp xuống đất, mấy người họ nhanh chóng tập hợp lại với nhau, còn Zard tức khắc sử dụng năng lực của mình, dùng đất cát bao phủ như lô cốt cỡ nhỏ che chở mọi người, để né tránh sự rà quét của radar mảng pha và thiết bị dò tìm sự sống.

Hơn nữa Zard còn làm hết hết sức nghiêm túc và cẩn thận, trên lô cốt do hắn xây nên còn có cỏ dại và cây cối.

Một chiếc khí cầu máy cấp Giáp bay ngang qua bầu trời, nhưng dù là khí cầu máy cấp Giáp cũng không có cách nào phát hiện sự khác thường dưới mặt đất.

Trong lô cốt tối tăm, mọi người yên lặng chờ đợi.

Bỗng nhiên, Zard hỏi:

“Ông chủ, không phải ngươi và Ương Ương từng đánh máy bay rồi à, hay là các ngươi lên trời đánh hạ nó đi?”

Bốp một tiếng.

Tôn Sở Từ gào lên:

“Ai đập đầu ta từ đằng sau đấy?”

Khánh Trần:

“Xin lỗi, đánh nhầm người,”

Zard:

“Khà khà, ta đổi chỗ, thông minh không?”

Ương Ương giải thích:

“Lúc đó ta chỉ phụ trách mang Khánh Trần lên trời ném qua ném lại thôi, còn lại là Khánh Trần tự chơi.”

Khánh Trần:

“Các ngươi xong chưa hả, sao ngươi còn có thể trò chuyện được với Zard thế? Chẳng phải mấy ngày nay vẫn duy trì được à, sao đột nhiên lại nói mấy chuyện đen tối thế? Ở đây còn có trẻ con đấy!”

Ương Ương lẩm bẩm:

“Thì tại ảnh tử ca ca đang ngủ say mà.”

Trong lô cốt nho nhỏ này, mọi người không ai nhìn thấy ai, họ được nghỉ xả hơi trong chốc lát.

Zard nói:

“Ông chủ, khí cầu máy cấp Giáp sẽ không nhiều lắm đâu, hai người lên giết họ, chúng ta cũng không cần trốn tránh thế này.”

“Không được.”

Khánh Trần nói:

“Giờ không như trước kia, lúc trước kẻ địch chỉ có khí cầu máy, còn bây giờ chưa biết chừng tất cả đều là kẻ địch của chúng ta, đánh hạ khí cầu máy cấp Giáp vẫn sẽ bị phát hiện. Quan trọng nhất là đã có chiến tích đánh hạ khí cầu máy khi trước, lần này mục tiêu giết ta của đối phương rất rõ ràng, chưa biết chừng trên khí cầu máy còn cất giấu thủ đoạn nào đó.”