Họ chưa bao giờ để lại ghi chép đối chiếu DNA của mình trong cơ sở dữ liệu của Liên Bang,
Đội quân Vô Diện.
Đó là một trong những đơn vị lực lượng đặc biệt tinh nhuệ nhất trong Liên Bang.
Họ dùng một chiếc máy vi tính cầm tay mini kết nối với bảng điều khiển trung tâm của chiếc xe, người kiểm tra chiếc xe nhìn máy vi tính, nói nhỏ:
“Thời gian di chuyển cuối cùng là ba tiếng trước, trong đội ngũ của họ có cao thủ lẫn người thường, không nhanh hơn chúng ta được bao nhiêu.”
Đội trưởng của đội quân Vô Diện yên lặng trong chốc lát, sau đó hắn dùng tay ra hiệu, 41 người nhanh chóng tiến vào ngọn núi phía xa.
41 người này chạy nhảy nhanh chóng giữa núi rừng, nhanh nhẹn hệt như loài khỉ, tất cả họ đều là chiến sĩ gen cấp B trở lên!
Đó là đơn vị lực lượng đặc biệt tinh nhuệ nhất được các thế lực khác cố gắng xây dựng nên bằng phương thức chạy đua vũ trang sau khi biết được sự tồn tại của đội quân ảnh tử.
Mỗi một người ở đây khi gia nhập tập đoàn quân đều có thể sánh ngang với một tiểu đoàn.
…
Sau khi đội quân Vô Diện tiến vào rừng núi.
Lại có một đội quân với quy mô lữ đoàn đến chỗ xe bán tải bị vứt bỏ, sau đó lựa chọn giống như đội quân Vô Diện.
Một trung tá ra lệnh cho bộ đội chủ lực tiếp tục đi về phía trước theo trục đường chính, còn chiến sĩ gen dưới trướng hợp thành tiểu đoàn trinh sát, hành trang gọn nhẹ đi vào rừng núi.
Tiểu đoàn trinh sát có khoảng năm trăm người, toàn bộ đều là chiến sĩ gen cấp D, trong đó chỉ huy tiểu đoàn là chiến sĩ gen cấp B.
Một lượng lớn nhện máy bị đổ ra hết giữa núi rừng, theo các chiến sĩ gen tiến về phía trước, bốn móng vuốt của của máy cắm vào mặt đất phát ra âm thanh sột soạt khiến người ta rợn tóc gáy.
Một sĩ quan phụ tá hỏi:
“Trong đội ngũ kia có ảnh tử, chúng ta dùng mạng người đắp bồi, kiểu gì thì kiểu cũng không giết chết hắn được. Làm như vậy thì có ý nghĩa gì?”
Trung tá cười gằn:
“Đương nhiên là có ý nghĩa, năng lực của ảnh tử không phải có thể sử dụng tùy ý mà không có bất kỳ hạn chế nào, mỗi khi giết một người đều sẽ tích lũy một ít phản phệ, đây là quy luật mà cấp trên quan sát mười năm mới nghiên cứu ra được. Ngươi cho rằng ảnh tử không sợ chiến thuật biển người sao? Không, hắn cũng sẽ sợ. Bằng không ngươi cho rằng tại sao mấy năm nay khi ra tay hắn đều hành sự cẩn thận? Vài tháng qua hắn mới không kiêng dè nữa mà thôi.”
Trung tá nói tiếp:
“Yên tâm, việc cấp trên muốn chúng ta làm chẳng qua là tỏ thái độ thôi, người cuối cùng sẽ kết liễu ảnh tử và Khánh Trần không phải chúng ta, mà là bán thần.”
…
Thời gian trở về đếm ngược 31:00:00.
“Tin tức thời sự hôm nay, khu Tam Hạ của thành phố số 10 đã được thay áo mới, tòa cao ốc ảm đạm hơn ba mươi năm lại sáng ánh đèn. Theo tin tức mà phóng viên ở tiền phương hỏi thăm được, hành động này được tiến hành sau cuộc trao đổi của gần một trăm câu lạc bộ, tạm thời vẫn chưa biết vì sao các câu lạc bộ lại làm như thế, hiện tại vẫn đang điều tra.”
Trong thành phố số 10, trong một tòa chung cư ở khu thứ năm, một người đàn ông trung niên ngồi trước tivi 3D xem thời sự, nhìn nữ MC hiện lên trước mặt mình, hắn lẩm bẩm:
“Nhà của đám người thấp hèn khu Tam Hạ bật đèn mà cũng có thể lên thời sự à? Việc này có gì đáng chú ý.”
Nói xong, tầm mắt của hắn cứ dính chặt lên ngực của nữ MC, thậm chí hắn còn đứng dậy nhìn xuống, như làm vậy là có thể nhìn thấy cái gì trong màn hình 3D.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng vang phát ra từ nhà vệ sinh.
Hắn đi về phía nhà vệ sinh với sự nghi ngờ trong lòng.
Rắc một tiếng, như tiếng món đồ sứ nào đó vỡ nát.
Người đàn ông mở cửa nhà vệ sinh ra trong sự kinh ngạc, hắn thình lình thấy được một con chuột lớn bằng quả bóng rổ rơi xuống từ cửa thông gió điều hòa trên trần nhà, cơ thể nặng trĩu nện vỡ bệ xí bệt nhà hắn.
“Thứ quái quỷ gì thế này?!”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên không thôi, theo bản năng hắn đi lấy cây lau nhà định đập con chuột.
Thế nhưng hình ảnh xuất hiện ngay sau đó khiến hắn ớn lạnh, cảm thấy rợn tóc gáy.
Trong ống gió của điều hòa đã hỏng kia, hết con chuột này đến con chuột khác rơi vào trong nhà, dày đặc và rậm rạp, đuôi của bọn chuột này to như cánh tay trẻ con.
Người đàn ông trung niên hét toáng lên và đi đóng cửa nhà vệ sinh.
Nhưng hắn chưa kịp đóng cửa thì đã có một con chuột dùng cơ thể chặn khe cửa.
Hắn đành phải dừng việc này rồi lao ra ngoài cửa hệt như phát điên.
Hắn vừa mới giơ tay vặn chốt cửa đã bị ba con chuột nhào lên người và cắn xé một cách tàn nhẫn.
Những con chuột vừa mới trưởng thành này cần ăn uống, chúng chưa bao giờ thèm khát protein như ngày hôm nay.
Nhưng chúng cắn được một miếng thịt cũng không nuốt luôn, mà lại giẫm chồng lên nhau leo trở về ống gió, vận chuyển thịt tươi về cho đám thú con trong ống gió.
Đám thú con ấy bò lúc nhúc trong ống gió, sau khi ăn xong chúng không lớn phổng lên như những con chuột trước mà vẫn giữ nguyên hình dạng chuột vốn có, tuy nhiên sợi cơ và xương cốt đều tiến hóa hoàn mỹ hơn.