Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1698: Sau Này Các Ngươi Sẽ Biết




Khánh Trần hỏi:

“Ương Ương, lúc bay ngươi có thể mang kèm mấy người?”

Ương Ương trả lời:

“Hai người thì có thể duy trì tốc độ bay nhanh, nếu ba người thì tốc độ sẽ giảm mạnh, bốn người thì không mang nổi.”

Họ có bảy người…

“Bỏ xe đi.”

Khánh Trần cau mày:

“Di chuyển bằng ô tô dễ thành mục tiêu, đâm người Khánh thị đó đã giao đủ cam kết trung thành, Trần Dư và Lee Byung Hee sẽ không tiếp tục chờ đợi. Đám người Khánh thị đó đã không còn đường lui.”

“Được.”

Ương Ương ngồi trong thùng xe đập cửa kính buồng lái đằng trước:

“Dừng xe, đến gần khu cấm kỵ số 001 rồi, chúng ta xuống đi bộ qua rừng núi.”

Nếu đúng như lời ảnh tử nói, phía nam sẽ có quân đội chủ lực của Trần thị đón chờ, vậy thì đi trên đường cái chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Họ còn cách khu cấm kỵ số 001 khoảng 40 cây số, nếu di chuyển nhanh thì có lẽ hai ngày có thể vượt qua vùng rừng núi.

Xe bán tải dừng lại ven đường, Khánh Trần cõng ảnh tử một cách cẩn thận.

Cái người vẫn luôn bảo vệ hắn chu toàn giờ đây lại giao tính mạng của mình vào tay hắn không chút đề phòng.

Như Ương Ương đã nói vậy, Khánh Trần là người duy nhất ảnh tử tin tưởng vô điều kiện.

Zard nói một cách hiếu kỳ:

“Hay là để ta cõng cho? Ta khỏe lắm!”

Khánh Trần lắc đầu:

“Bây giờ ngươi là cao thủ lợi hại nhất trong đội, là siêu cao thủ, cho nên không thể để ngươi gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, việc duy nhất ngươi cần làm là chiến đấu.”

Zard hớn ha hớn hở:

“Ông chủ, xem ra thận phận siêu cao thủ của ta không giấu mọi người được rồi.”

Khánh Trần:

“...Đi thôi.”

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử vẫn nhìn xe bán tải với ánh mắt lưu luyến.

Chiếc xe này làm bạn với họ từ khi xuyên đến đây, hiện tại phải chia tay nó rồi.

Khánh Trần đứng bên cạnh:

“Hai người các ngươi đừng tu luyện Vạn Thần Lôi Ti nữa, luyện Chuẩn Đề Pháp đi.”

“Hả?”

Tôn Sở Từ sửng sốt:

“Có gì khác ư?”

Khánh Trần nói:

“Chuẩn Đề Pháp là truyền thừa mà Hội Tam Điểm của Nam Cung Nguyên Ngữ từng tu luyện, Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ và Lý Đồng Vân cũng đang tu luyện. Thiên tài như Tiểu Đồng Vân ta sẽ kiến nghị nàng chuyển sang luyện Vạn Thần Lôi Ti, với cơ sở của mình, nàng có thể nhanh chóng đổi chân khí Chuẩn Đề thành lôi tương. Nhưng hai người các ngươi...thích hợp tu luyện Chuẩn Đề Pháp hơn, tối hôm qua ta thấy các ngươi chui vào một lều đúng không?”

Tôn Sở Từ hỏi với giọng nghi ngờ:

“Hai bọn ta thích hợp hơn là thế nào, có liên quan gì đến việc này à?”

“Có, sau này các ngươi sẽ biết.”

Khánh Trần nói:

“Ngoài ra, Chuẩn Đề Pháp còn có một lối tắt, đó chính là quán đỉnh.”

Tiếp theo phải lặn lội đường xa, đến nay Tôn Sở Từ và Đoàn Tử vẫn là người bình thường, nhất định không thích ứng được sự vất vả khi bôn ba dã ngoại, cho nên Khánh Trần cần phải giúp họ trưởng thành.

Hiện nay, chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể của Khánh Trần cuồn cuộn vô tận, đủ để quán đỉnh liền một lúc hai người đến cấp E.

Quán đỉnh xong, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nhìn hai tay của mình với vẻ khó tin.

Họ cảm thấy khó tin bởi vì cảnh giới người tu hành mà họ tha thiết ước mơ hiện nay đã đạt tới chỉ trong nháy mắt.

Họ lại nghĩ đến những đội viên vứt bỏ họ để đi làm nhiệm vụ, không biết đối phương phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, tiêu phí bao nhiêu ngày đêm mới có thể đạt tới cấp E.

Đây chính là điểm tốt khi di theo đúng người.

Về phần Trương Mộng Thiên…

Đứa bé này quả thật khiến người ta thương, lúc đi bộ Ương Ương lén mở trường lực phản trọng lực cho hắn, Zard cũng dùng năng lực của mình giúp hắn tiến về phía trước, khi đi giống như một bước đi vạn dặm trong truyền thuyết.

Ảnh tử còn mượn cớ trong balo leo núi không có gì hữu dụng, sau đó vứt bỏ, giúp Trương Mộng Thiên đỡ phải mang vác nặng.

Khánh Trần thấy thế, cau mày suốt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Không biết thằng bé cõng balo trống không còn có ý nghĩa gì…

Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này.

Mọi người băng qua núi rừng, chạy về phía nam.

Đằng trước núi trải dài liên miên, muôn vàn nguy cơ chết người, nhóm Khánh Trần phải mở một đường máu từ nơi này.

Sau ba tiếng kể từ khi nhóm Khánh Trần bỏ xe lại, một đội lính đặc công đột nhiên xuất hiện cạnh chiếc xe.

Điều kỳ lạ là ngoại trừ súng ống, đám người này còn mang theo hai chiếc hòm màu đen.

Họ không mặc áo giáp khung xương trợ lực nửa bọc.

Trong tình huống bình thường, các binh lính muốn tiến hành đột kích trong hoang dã trừ phi là chiến sĩ gen cao cấp cực kỳ tự tin vào thể lực của mình, bằng không nhất định sẽ mặc áo giáp khung xương trợ lực.

Đơn vị lính đặc công này tổng cộng có 41 người, trên mặt mỗi người đều khắc một vết sẹo, phá hủy diện mạo ban đầu của họ khiến cho không một ai có thể nhận diện khuôn mặt.