Đột nhiên, dưới gốc đại thụ khổng lồ ở phía xa chợt vang lên tiếng gào thét rung trời.
Đinh Đông thầm cả kinh, vội vàng đứng lên nhìn về phía đại thụ.
Đến khi xác nhận được chuyện gì đang xảy ra, hắn lập tức dùng một chiếc lá lớn bọc trái cây to như núi lại cõng lên lưng, rồi chạy như bay vào sâu trong khu cấm kỵ.
Chiếc lá ấy là lá của đại thụ che trời ở trung tâm khu cấm kỵ số 001, khi trải ra nó lớn bằng thân cao của Đinh Đông.
Vài năm trước, sinh linh trong khu cấm kỵ biết dùng lá cây rụng xuống che mưa che gió, nhưng gốc đại thụ ấy không hay rụng lá, một năm bốn mùa đều rậm rạp lá cành.
Sau đó, Đinh Đông leo lên trên cành cây cao thật cao ấy hái lá, làm ổ cho các sinh vật trong trung tâm của khu cấm kỵ.
Nếu như phải bình chọn sinh vật được yêu thích nhất trong khu cấm kỵ, vậy đáp án chắc chắn là Đinh Đông.
Cho đến khi hắn hứa đến mùa xuân sẽ dùng trái cây chiêu đãi Khánh Trần.
…
Thời gian trở về đếm ngược.
Trong hoang dã, xe bán tải vẫn đang lắc lư chạy về phía nam.
Sau lưng là mây đen lao tới cực nhanh. Nhìn về phía đường chân trời, tầng mây đen như bức tường cao lớn đang đuổi theo xe bán tải, thoạt nhìn kỳ vĩ và nguy hiểm.
Ảnh tử ngồi trong thùng xe:
“Ở phía bắc, chúng ta có một tập đoàn quân dưới trướng cha của Khánh Văn đã được điều đi, hình như cha của Khánh Thi cũng đang rục rịch. Nếu ta đoán không sai, đội quân tinh nhuệ này của Khánh thị sẽ hoàn thành công tác bao vây với đội quân của Trần thị ở phía nam, hoàn toàn phong tỏa chúng ta trong hoang dã.”
“Đã biết là ai động thủ chưa?”
Khánh Trần hỏi:
“Tìm được hai tên thủ phạm, đương nhiên còn có đồng lõa ẩn nấp trong bóng tối.”
Ảnh tử giải thích:
“Những người tìm ra được hiện nay đều là người có tham vọng với vị trí ảnh tử nhất, họ không thể chịu đựng được việc ngươi làm ảnh tử mười năm nữa. Rốt cuộc ngươi có được thực lực và dũng khí xông vào căn cứ A02, hơn nữa còn có danh vọng và những người ủng hộ mà lớp thanh niên cùng thế hệ không thể nào bì được quá nhanh.”
Ảnh tử nói:
“Ta chèn ép họ mười năm mà vẫn không thể tổn hại đến căn cơ của họ. Nhưng nếu ngươi lại chèn ép họ mười năm nữa, Khánh thị sẽ trở thành một nhà chúng ta. Vì vậy, họ kiên quyết phải giết được ngươi...Thậm chí giết ta chỉ là tiện thể thôi. Nếu không thế này đi, tuy đám tai to mặt lớn ấy trốn hết rồi nhưng ta có thể đi giết Khánh Văn, Khánh Thi, Khánh Hạnh, vậy là họ hết hy vọng rồi!”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Giờ đại ca đừng nói đùa nữa có được không hả, thẳng tay tàn sát như thế cũng không có ý nghĩa gì.”
“Được, bây giờ ngươi làm chủ.”
Ảnh tử tựa vào thùng xe bán tải, cười nói:
“Kế hoạch của ngươi là gì?”
Khánh Trần nói với giọng bình tĩnh:
“Đến khu cấm kỵ số 001.”
Quá nhiều người muốn giết hắn, mà hắn cũng chỉ có một việc phải làm, đến khu cấm kỵ số 001!
Khánh Trần nhìn ảnh tử:
“Họ hành động rầm rộ thế này không sợ ngươi mở ám ảnh chi môn chạy trốn à?”
Phải nói một điều là Ám ảnh chi môn vô cùng hữu dụng, có thể tấn công có thể chạy trốn, nếu muốn chạy thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nếu không phải điều kiện thu dụng của vật cấm kỵ này quá kỳ lạ thì Khánh Trần cũng muốn sở hữu nó.
Ảnh tử mỉm cười, nói với Khánh Trần:
“Họ biết là ta tạo ra cơ hội này, cũng biết ta đang đợi Trần Dư là Lee Byung Hee, cho nên họ muốn đánh cuộc một lần: Họ chuẩn bị đầy đủ hơn ta!”
“Biết rồi, trong bài ba cây, có người cầm ba con K, có người cầm ba con Át, tất cả đều cảm thấy mình thắng ăn cả.”
Khánh Trần nói:
“Ván bài như thế mới khiến người ta đặt phỉnh lớn nhất.”
“Ừm, ta ngủ một lát.”
Ảnh tử cười híp mắt.
Thế nhưng lúc này, Khánh Trần thấy ảnh tử bỗng nhắm mắt lại, đầu cũng gục xuống.
Không còn tiếng tim đập, không còn tiếng hít thở.
Khánh Trần sững sờ, ngay sau đó sắc mặt hắn thay đổi.
Vừa mới nói xong trong tay có ba con Át, kết quả ba con Át này lại bỏ bài?!
Hắn lay ảnh tử thăm dò:
“Đại ca? Ngươi giả vờ hay là thật đấy, bây giờ đột nhiên bị phản phệ không ổn đây.”
Ương Ương nhỏ giọng thì thầm:
“Xem trường lực thì không phải già vờ, rất yếu ớt.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Chờ thôi, trước tiên chờ một tiếng xem hắn có thể tỉnh lại không.”
“Ừ.”
Một tiếng trôi qua.
Lần này thời gian ảnh tử bị phản phệ lâu hơn lần trước, nửa tiếng đã trôi qua mà ảnh tử vẫn có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Khánh Trần có dự cảm chẳng lành.
Không hiểu sao, lúc này ảnh tử giống như chủ động để cơ thể mình ngủ đông, hòng chuẩn bị cho cuộc đại chiến sẽ gây chấn động sắp tới.
Lần trước khi bị phản phệ, ngay cả chính hắn cũng không có cách nào phán đoán được khi nào mình sẽ bị phản phệ.
Lần này thì khác, lần này ảnh tử báo trước cho Khánh Trần biết, cho nên giống như hắn chủ động tiếp nhận phản phệ, để tránh cho tương lai bị phản phệ đúng lúc quan trọng.