Trần Dư và Lee Byung-Hee biết rõ, nếu người nào dám dùng Ninh Tú để đối phó với thủ lĩnh ảnh tử thì ngươi đó chắc chắn sẽ không còn đường lui.
Bởi vì thủ lĩnh ảnh tử sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám động đến ngôi mộ nho nhỏ đó, hắn cũng sẽ không dùng nó làm thẻ đánh bạc cho bất cứ giao dịch nào.
Những binh sĩ đó vừa ngẩng đầu đã trông thấy Khánh Dã và Khánh Khu đang đứng trên vách núi.
Trong lòng mọi người run lên, nếu hai người này xuất hiện ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc quân đội của Ảnh Tử cũng đang đây!
"Rút lui! Rút lui! Ghi chép lại tọa độ mục tiêu, thông báo cho máy bay chiến đấu xuất phát, bỏ qua tro cốt, trực tiếp biến nơi này thành bình địa!"
Thế nhưng quá muộn rồi.
Ngay phía sau họ, 100 chiến sĩ gen cấp B thuộc quân đội của Ảnh Tử đã tiếp cận được mục tiêu, mỗi người ở đây đều có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, lại cộng thêm hai người có thực lực cao nhất là Khánh Dã và Khánh Khu áp chế chiến trường.
Thật ra từ khi họ bước vào thung lũng này, mọi chuyện đã được định sẵn.
Lần này sở dĩ thủ lĩnh ảnh tử không dẫn theo Khánh Dã và Khánh Khu cùng đi về phía nam là vì hắn biết rõ điểm yếu của mình là gì.
Hắn chỉ có 2 điểm yếu, một là Khánh Trần, hai là Ninh Tú.
Cho nên nếu những phe phái trong Khánh thị muốn biểu hiện quyết tâm cho Trần Dư và Lee Byung-Hee thấy thì chắc chắn họ sẽ đến đây...Chịu chết.
Trong thung lũng liên tiếp vang lên những tiếng kêu rên, trận chiến này còn kết thúc nhanh hơn so với dự kiến.
Trong số các quân đoàn dưới chướng Khánh thị, quân đội của Ảnh Tử vẫn luôn là thần thoại.
Nhưng vẫn có một số người không tin.
Vì dù sao thì số lần quân đội của Ảnh Tử ra tay rất ít, hơn nữa họ còn hoạt động rất bí mật, nên chẳng mấy ai biết chiến tích của họ.
Đến tận bây giờ, những kẻ được cho là cao thủ từng nhàn nhã đi phía cuối đội ngũ mới biết, hóa ra quân đội của Ảnh Tử mới thật sự là quân đội của Khánh thị.
Trên hoang dã, thủ lĩnh ảnh tử đột nhiên nhận được một cuộc gọi vệ tinh.
Khánh Dã:
"Ông chủ, người đã chết, tro cốt của Ninh Tú tỷ cũng đã được mang đi."
Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh nói:
"Biết rồi, chuẩn bị tiếp tục giết người đi, lần này chúng ta cần giết rất nhiều người."
…
Mưa gió sắp tới.
Gió lớn ập tới từ phương bắc, trên bầu trời đã phủ kín mây đen.
Người khổng lồ Đinh Đông ngồi trên vách núi xanh xanh, vẫn dõi mắt trông ra bên ngoài khu cấm kỵ số 001.
Mà sau lưng hắn vẫn là trái cây trông như quả núi được chăm sóc cẩn thận.
Có con khỉ nhỏ thừa dịp Đinh Đông đưa lưng về phía mình, lặng lẽ lại gần trái cây, muốn trộm vài quả chạy trốn.
Trong khu rừng sau vách núi còn có không biết bao nhiêu con khỉ lông lá treo ngược trên cây ngóng trông một cách dè dặt, xem xem đồng bạn có thể thành công hay không.
Thế nhưng con khỉ nho nhỏ kia còn chưa đến gần thì đã bị một bóng đen khổng lồ bao phủ.
Nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy được người khổng lồ Đinh Đông vạm vỡ như ngọn núi đang đứng trước mặt mình, con khỉ sợ mất mật!
Nhưng Đinh Đông không ra tay mà chỉ dùng ngón trỏ to béo của mình chạm lên đầu khỉ, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó đi.
“Đinh Đông!”
(Thứ này để dành cho bạn, các ngươi không thể ăn nó!)
Con khỉ kêu líu ríu, dường như cảm thấy căm tức.
“Đinh Đông!”
(Ta biết chúng ta quen biết lâu hơn, nhưng ta rất thích người bạn đó.)
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài khu cấm kỵ số 001 có khí cầu máy bay qua trên bầu trời, Đinh Đông còn có thể nhìn thấy vô vàn xe bọc thép chở quân tiến đến.
Thậm chí, nhiều xe tăng dã chiến đa năng cũng ra trận.
Họ trải dài trên con đường đi từ phía bắc đến khu cấm kỵ số 001, tất cả xe cộ muốn đi vào khu cấm kỵ trên con đường phía bắc đều bị ngăn lại.
Binh lính đi xuống từ trên xe bọc thép chở quân nhiều không đếm xuể, họ chạy về phía rừng núi phía bắc hệt như đàn kiến trong sự che chở mấy chục người máy chiến tranh, ý đồ phong tỏa vùng núi phía bắc này.
Máy bay không người lái giống như thiêu thân dưới ánh đèn đường trong những đêm khuya mùa hạ, tập trung lại bay vù vù giữa không trung, sau đó cũng bay ra ngoài.
Hai chiếc khí cầu may cấp Giáp khổng lồ tuần tra qua lại trên không cách mặt đất 8000 mét.
Đây là một lữ đoàn dã chiến xây dựng theo chế độ tập đoàn quân, trong thời kỳ không có chiến tranh, bình thường khi cần tiêu diệt khu dân cư của người hoang dã với số lượng hơn mười nghìn người mới sử dụng đến biên chế quân đội này, mỗi lần điều động đều cần tiêu tốn mức chi phí quân sự cực cao.
Lần này lại bị dùng để chặn đường vài người bằng bất kỳ giá nào.
Cảnh tượng này diễn ra ngay trước mắt Đinh Đông, hắn không biết những người đó là ai, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến thiếu niên hắn đang đợi không?
Đinh Đông cảm thấy lo lắng, có phải thiếu niên đang trên đường tới đây rồi không, mình nói cho đối phương biết bằng cách nào bây giờ?