Nếu thủ lĩnh ảnh tử không chết thì họ cũng sẽ vây công hắn.
Nhưng hắn lại bước vàng hàng ngũ Bán Thần, cho nên họ đã không còn là đối thủ của hắn.
Cho nên những phe phái đó chỉ có thể tạm chấp nhận kết quả này, họ cũng chỉ có thể đợi đến khi thủ lĩnh ảnh tử chết đi.
Nhưng bây giờ, sau khi họ biết gia chủ vẫn còn một đứa con khác, những nhánh nhỏ trong Khánh thị bắt đầu điên cuồng, họ nghĩ nếu bây giờ còn không ra tay thì có lẽ họ sẽ mãi mãi không ngoi lên được.
Khánh Trần hỏi: "
Nhưng...Vì sao gia chủ không làm gì họ, ví dụ như những người giết Ninh Tú tỷ tỷ, ví dụ như những người trong Khánh thị muốn giết ngươi?"
Thủ lĩnh ảnh tử bỗng nghiêm túc nói:
"Tiểu Trần, ta lựa chọn tin hắn. Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn tin tưởng hắn giống như ta, cũng có thể không tin, đây là lựa chọn của ngươi. Coi chừng cha của Khánh Thi, cũng coi chừng mẹ của Khánh Văn, hai người này...Đều là tên điên."
Khánh Trần trầm mặc.
Theo lẽ thường, không phải chính gia chủ của Khánh thị mới là người có hiềm nghi lớn nhất khiến thủ lĩnh ảnh tử không điều tra được thân phận thật sao.
Trong liên bang, người có năng lực làm việc này có lẽ không nhiều hơn con số 5.
Nhưng tại sao thủ lĩnh ảnh tử lại không hoài nghi gia chủ là người đứng sau chuyện này?
Không được, Khánh Trần nghĩ hắn sẽ không làm được chuyện này, hắn biết người có hiềm nghi lớn nhất chính là gia chủ, nên nếu sau này có điều tra chuyện gì thì hắn sẽ bắt đầu từ gia chủ.
Hắn hỏi:
"Nhưng...Tại sao họ lại đoán được thân phận của ta?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:
"Ta nói."
Khánh Trần:
"..."
"Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?"
Thủ lĩnh ảnh tử hỏi lại:
"Nếu ta không ném đủ mồi thì sao họ chịu ra tay? Nếu họ không chịu ra tay thì sao Trần Dư và Lee Byung-Hee sẽ đến?"
Khánh Trần nói:
"Mình ngươi vào hang hổ là được, kéo theo ta vào đó làm gì? Lần này không riêng gì Trần thị, Jindai, Kashima muốn giết ta, ngay cả Khánh thị cũng muốn giết ta. Làm sao, muốn ta trở thành kẻ địch của liên bang sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Số người muốn giết ngươi nhiều như vậy, thêm Khánh thị thì có làm sao?"
"Sau khi bán đứng đệ đệ, một người làm thủ lĩnh ảnh tử như ngươi còn mặt mũi giả vờ ngây thơ sao...Cho nên, ngươi muốn giết Bán Thần?"
Khánh Trần im lặng nửa ngày.
Thủ lĩnh ảnh tử lắc đầu:
"Thời kỳ toàn thịnh ta có thể nắm chắc, nhưng bây giờ thì không. Nhưng ta có kế hoạch của ta."
Bọn Trương Mộng Thiên trốn bên cạnh thầm nghĩ, trong bầu không khí khẩn trương như vậy, hai anh em nhà này còn có thời gian làm nhảm với nhau.
Hai người các ngươi tôn trọng pháo hôi một chút được không?!
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Tiếp tục đi về phía nam thôi, trên đường đến vùng cấm kỵ số 002 chắc chắn sẽ không yên bình."
..
"Chạy trốn sẽ không thay đổi được gì, ngược lại nó còn khiến họ cảm thấy chúng ta dễ ức hiếp. Hay là như vậy, ta biết dưới chướng Kashima có một quân đoàn chuyên đi vơ vét những bảo bối trong các vùng cấm kỵ, họ nhất định cất giữ không ít bảo bối.”
Thủ lĩnh ảnh tử ngồi trong thùng xe Pickup cười nói:
"Các ngươi dừng xe lại, ta đi mang chúng đến cho ngươi."
"Không được!"
Khánh Trần bình tĩnh nhìn thủ lĩnh ảnh tử.
Thủ lĩnh ảnh tử nhướn mày:
"Trong khi dữ liệu của quân đoàn này chắc chắn có rất nhiều quy tắc của các vùng cấm kỵ. Hơn nữa, trong tay họ chắc chắn có không ít thứ tốt? Ngươi yên tâm, ta chỉ đi một lúc thôi, sẽ không sao đâu."
"Không được!"
Khánh Trần đau lòng nói:
"Ngài cứ ngồi đây đi, cần gì cứ phải nhớ thương mấy thứ đó, đợi một thời gian nữa, chắc chắn ngài sẽ được nếm thử trái cây trong vùng cấm kỵ!"
Thủ lĩnh ảnh tử tức giận nói:
"Ngươi đang cố ý chọc giận ta đúng không?"
"Ngươi chọc giận ta trước!"
Khánh Trần nói:
"Rõ ràng ngươi biết mình không thể tiếp tục tiêu hao sinh mệnh, rõ ràng ngươi biết sẽ bị phản phệ, vậy mà còn muốn đi nữa. Dọc theo con đường này có ta, Zard và Ương Ương là đủ rồi, làm như vậy cũng để họ làm quen với đội hình, ngươi cứ yên tâm đợi đến khi đi vào vùng cấm kỵ số 002 là được!"
Xe Pickup sóc nảy lung la lung lay lấy, âm thanh răng rắc vang lên vô cùng có tiết tấu.
Bầu không khí trong thùng xe bầu đông cứng lại.
Ương Ương và Trương Mộng Thiên đang chơi oẳn tù tì, họ không dám tham gia vào trận cãi nhau của hai người bên này.
Trong khi chơi oẳn tù tì, thỉnh thoảng họ còn vụng trộm nhìn biểu cảm trên mặt thủ lĩnh ảnh tử xem có gì bất thường không, vì ai cũng sợ những gì Khánh Trần nói sẽ khiến ảnh tử tiên sinh tức giận, sau đó hắn sẽ lại cho Khánh Trần một trận tơi bời.
Trên chiếc xe này...Làm gì có ai là đối thủ của thủ lĩnh ảnh tử.
"Ngươi, càng ngày càng không tôn trọng ta.”
Thủ lĩnh ảnh tử nhíu mày nói:
"Ta nói cho ngươi biết, những năm qua không ai dám quản ta như vậy!"
Khánh Trần vui vẻ cười nói:
"Bây giờ có rồi, ngươi chỉ cần trải nhiệm là được."
Thủ lĩnh ảnh tử cảm thán:
"Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ để một người làm thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị như ta chạy trốn mãi sao, nếu bị người phát hiện thì sẽ mất mặt làm. Dù chạy trốn thì chúng ta cũng nên làm vài việc gì đó chứ, như vậy họ mới biết chúng ta không phải miếng cao su dễ bóp! Theo kế hoạch của ta, trong thời gian bị đuổi giết này, mỗi ngày chúng ta sẽ đoạt một chỗ, như vậy ta mới có mặt mũi, họ cũng không biết ta chật vật như thế nào."