Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1691: Vì Sao?




Nhưng đúng lúc này, vài chục người bỗng nhảy xuống từ đoàn xe xuân săn phía xa.

Họ nhanh chóng sắp xếp thành đội hình chiến thuật, sau đó lao về phía trước.

Hơn một nửa số người còn lại trên đoàn xe vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng vừa rồi những người đó còn là đồng bạn đi xuân săn, sao bây giờ lại biến thành sát thủ rồi?!

Không phải tất cả mọi người trên đội xe đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, có hai người bò lên trần một chiếc xe, họ mở hộp rồi nhanh nhẹn lắp thành một khẩu súng bắn tỉa, sau đó nhờ ông ngắm trên súng để quan sát bóng tối phía xa.

Một người trong đó ngừng thở, hắn biết một trong những người đang ẩn náu ở cánh rừng phía xa vô cùng am hiểu ám sát, hắn cũng biết rõ việc mình cần làm lúc này là gì: Không cần quan tâm đến nhịp hô hấp, nhất định phải tìm ra mục tiêu trong thời gian ngắn nhất, sau đó bóp cò.

Hắn bỗng nhìn thấy bóng đối phương xuất hiện trong ống ngắm.

Nhưng hình ảnh mà hắn nhìn thấy lại là, Khánh Trần ôm một khẩu súng to như súng bắn tỉa công phá, hơn nữa súng cũng đã bóp cò.

Một tiếng ầm vang lên, một viên đạn lao ra từ nòng súng đen ngòm, sau đó lao thẳng về phía họng súng của tên bắn tỉa phía xa.

Tay bắn tỉa chỉ kịp bóp cò, nhưng viên đạn trong khẩu súng của hắn còn chưa kịp lao ra thì đã gặp phải viên đạn bắn ra từ khẩu súng của Khánh Trần, sau đó nòng súng của hắn vỡ toang, mảnh vụn văng ra đâm mù mắt hắn.

Tay bắn tỉa trên nóc một chiếc xe khác đã sớm bị Zard dùng bùn đất hất văng ra ngoài.

Mầm cây nhỏ nhìn như một con Bạch Sa cực kì khủng bố, trên đường đi của nó, tất cả những người muốn chống lại đều bị nó dễ dàng giải quyết sạch sẽ.

Khánh Trần lại tiếp tục bóp cò súng, chỉ vài giây sau, số thành viên của đội tác chiến phía xa đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Hắn ngưng hơi thở nghe ngóng âm thanh ở phía sau, nhưng ở đó không có bất cứ âm thanh nào cẩ, không có ai mai phục phía sau họ.

Hắn nghi ngờ hỏi:

"Ai sẽ phái những kẻ này đến giết chúng ta?"

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Đây không phải sát thủ, mà là pháo hôi."

"Pháo hôi nghĩa là gì?"

Khánh Trần hỏi:

"Họ...Thậm chí còn không thể tiêu hao sức lực của chúng ta."

"Vì Trần Dư và Lee Byung-Hee muốn liên thủ với một số phe phái trong Khánh thị, nên họ cần ép những người đó nhập đội.”

Thủ lĩnh ảnh tử cười giải thích:

"Những người này đều là binh lính bình thường, không cần đến 1 tháng, ta có thể dựa vào thân phận của họ để điều tra ra người đứng sau chuyện này là ai. Cho nên, một khi những binh lính này đã ra tay thì cũng như mũi tên đã bắn ra thì không thể quay đầu, làm hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong."

Trần Dư và Lee Byung-Hee đều là người thông minh, họ sẽ không tin những lời nói xuông của các phe phái, trừ phi đối phương không có đường lui.

Đương nhiên, với tính cách của hai người này, những phe phái này chắc chắn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Họ nhất định sẽ đợi đến thời điểm thích hợp mới ra tay.

Thủ lĩnh ảnh tử nói:

"Việc thành viên của Khánh thị chịu ra tay thật khiến người ta vui mừng, họ đã đợi nhiều năm như vậy, những kẻ sợ chết đó đã sớm quên cách mà tổ tiên của Khánh thị xây dựng gia tộc này rồi. Ngày mà tiên tổ Khánh Chẩn đạp tuyết bước lên núi Ngân Hạnh tạo ra Khánh thị, Khánh thị khi đó mới thật sự là Khánh thị. Khánh thị bây giờ chẳng qua chỉ là một thi thể đang cố kéo dài hơi tàn thôi."

Khánh Trần thầm nói:

"Rõ ràng họ đến giết ngươi, sao ngươi còn vui vẻ như vậy."

"Không phải đến giết ta, mà là giết chúng ta.”

Thủ lĩnh ảnh tử vui vẻ giải thích:

"So với cái chết của ta, họ muốn nhìn thấy ngươi chết hơn nhiều."

"Vì sao?"

Khánh Trần nghi ngờ nói.

"Có lẽ đã có người đoán ra được thân phận của ngươi, cho nên họ lo gia chủ sẽ trải đường cho ngươi.”

Thủ lĩnh ảnh tử kiên nhẫn nói:

"Ngươi nhất định phải biết một việc, người ngoài chỉ biết cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử nguy hiểm, nhưng lại không biết những đứa con của gia chủ từng tham gia vào cuộc chiến này đều sống không quá 20 tuổi, không ai trốn thoát được minh thương ám tiễn. Những nhánh nhỏ trong gia tộc tham gia vào cuộc chiến tranh giành thủ lĩnh ảnh tử đều không muốn thấy Khánh thị trở thành tài sản riêng của một dòng họ nào đó...Đừng xem thường lực lượng của các nhánh nhỏ, trong mười năm sống dưới bóng ma quyền lực của ta, họ cũng không an nhàn. Tiểu Trần, người Khánh thị đều là lũ sói con, một ít trong số đó sẽ trở thành sài lang, nhưng một ít sẽ trưởng thành Lang Vương."

Khánh Trần sửng sốt, cho nên ngay khi cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử bắt đầu, đã có người muốn độc chết thủ lĩnh ảnh tử.

Nhưng họ lại giết nhầm Ninh Tú tỷ tỷ.

Trong cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, những đứa con của gia chủ sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của mọi người, đến khi nào họ chết hết, cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử mới chính thức bắt đầu.