Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1693: Lừa Tiền




"Ngươi có thể tỉnh lại được rồi.”

Khánh Trần bĩu môi:

"Nếu ngươi cảm thấy ta làm như vậy quá mất mặt thì chúng ta cùng lái xe quay lại, sau đó cùng chết."

Thủ lĩnh ảnh tử hùng hổ:

"Ngươi chơi xỏ lá ta."

Ương Ương cười trộm.

Rõ ràng thủ lĩnh ảnh tử rất hưởng thụ cảm giác được Khánh Trần quan tâm, nhưng hắn lại nhất quyết phải giả vờ đối nghịch, bởi vì hắn càng muốn đi gây sự, Khánh Trần sẽ càng sốt ruột.

Khánh Trần càng sốt ruột, hắn sẽ càng cảm thấy vui vẻ.

Thật là thú vui kì quái...

Khánh Trần nói với thủ lĩnh ảnh tử:

"Rõ ràng chúng ta đang bị đuổi giết mà sao ngươi có vẻ không lo lắng chút nào vậy."

"Lo lắng cái gì?"

Thủ lĩnh ảnh tử kỳ quái nói:

"Nếu những phe phái trong Khánh thị không thể hiện đủ thành ý thì Trần Dư và Lee Byung-Hee sẽ không tin tưởng họ. Nếu hai tên Bán Thần không đến thì ta cần gì phải sợ."

"Cho nên ngươi nghĩ những phe phái đó sẽ làm gì để thể hiện thành ý, mới khiến Trần Dư và Lee Byung-Hee có thể tin tưởng họ?"

Khánh Trần hỏi.

"Chuyện này ta cũng không biết.”

Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:

"Ngươi thấy không, ta đã sớm bảo ngươi tranh thủ thời gian đi tiếp nhận quyền lực của Mật Điệp ti, như vật ngươi mới biết được nhiều thông tin, tầm mắt của ngươi cũng sẽ rộng hơn. Mặc dù ngươi khá thông minh, nhưng tầm nhìn của ngươi lại giới hạn tư phạm vi tư duy của ngươi, như vậy không tốt chút nào. Đợi khi nào xong chuyện này, việc đầu tiên ngươi cần làm là đến chỗ lão Thẩm, sau đó tiếp nhận tất cả những thứ ngươi nên nhận, như vậy ngươi mới có tư cách đi lãnh đạo Mật Điệp ti, quân đội Ảnh Tử, Hội Phụ Huynh, Hội Tam Điểm, Bạch Trú."

Năm tổ chức này là một lực lượng không thể khinh thường.

Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:

"Trong tầng mây có một chiếc máy bay trinh sát vẫn luôn đi theo chúng ta, có lẽ họ sắp đến rồi. Nhưng điều khiến ta lo lắng nhất bây giờ không phải họ, mà là một chuyện khác."

Khánh Trần sửng sốt:

"Chuyện gì?"

"Thi thể của Jindai Senaka đang ở đâu.”

Nói đến đây, sắc mặt của thủ lĩnh ảnh tử càng thêm nghiêm trọng:

"Trong cuộc chiến giữa các Bán Thần lần trước, Tòa án Cấm kỵ không phái Tam Nguyệt đến phương bắc, mà chỉ sai Tứ Nguyệt đi. Chuyện này không bình thường, lúc có Bán Thần chết, ta không nhìn thấy bóng dáng của Tam Nguyệt ở đâu cả, hơn nữa quạ đen cũng hướng về phương bắc kêu, chuyện này rất kì lạ. Tại sao thi thể của Jindai Senaka lại không bị thu nhận? Thi thể hắn đang ở đâu? Ta không biết nguyên nhân chuyện này là gì, nhưng ta biết chắc chắn nó có vấn đề."

...

Thành phố số 10.

Một tên nghiện cờ bạc đang lung la lung lay đi về phía nhà của mình trong khu Hạ Tam.

Hắn móc ra chìa khoá mở cửa, trong mơ màng, hắn hình như nhìn thấy một thứ gì đó đang đứng trong nhà mình.

Sau khi nhìn kĩ, hóa ra đó là một con chuột, một con chuột to bằng một quả bóng rổ!

Tên nghiện cờ bạc tưởng mình hoa mắt, hắn dữ tợn lấy cầm lấy cái ghế:

"Mẹ nó sòng bạc lừa tiền lão tử, ngay cả con chuột như ngươi cũng bắt nạt ta, cút cho ta!"

Nhưng kỳ lạ là con chuột không hề sợ hãi.

Nói đúng hơn là nói không chạy trốn như mọi lần mà nhìn chằm chằm vào tên nghiện cờ bạc.

Lúc này, tên nghiện cờ bạc đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn quơ cái ghế đập về phía con chuột.

Nhưng ngay sau đó, con chuột to bằng quả bóng rổ đó đã nhanh nhẹn lách người sang một bên, sau đó nó nhanh chóng nhảy lên lưng tên nghiện cờ bạc, bò dọc theo cột sống lên trên, sau đó cắn đứt động mạch cổ của hắn!

Máu tươi từ miệng vết thương phụn ào áo vào miệng tiên nghiện cờ bạc, sau khi đổ đầy khoang miệng, máu tươi bắt đầu chảy từ miệng nó xuống sàn.

Hắn muốn kêu cứu, nhưng hắn mới chỉ hô một tiếng đã bị con chuột cắn đứt yết hầu.

Đến tận lúc chết, tên nghiện cờ bạc cũng không biết, vì sao con chuột có thể lớn thành như vậy, vì sao nó không còn sợ người nữa?

Con chuột kia nằm nhoài trên thi thể của tên nghiện cờ bạc cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác định bên ngoài không có ai, nó mới kêu lên vài tiếng chít chít chít như đang gọi ai đó.

Lúc này, Tần Thư Lễ đang đi bộ trong khu Hạ Tam nhìn tòa nhà đã cải tạo trước mắt.

Bây giờ có thể nói, thành phố số 10 và thành phố số 18 là căn cự địa của Hội Phụ Huynh cũng không quá phận.

Năm đó La Vạn Nhai lập nghiệp ở thành phố số 18 đầu tiên, ở chỗ này hắn được Hằng Xã và Lý thị che chở, sau đó hắn lại đi theo Khánh Trần đến thành phố số 10, ở đây hắn lại được Khánh Nhất của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA bao bọc.

Phụ huynh đã tạo điều kiện tốt như vậy, nếu Hội Phụ Huynh còn không thể phát triển được thì La Vạn Nhai sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cho nên, khi Khánh Trần thí điểm thành công ở hai thành phố này, họ lập tức trở thành hình mẫu lí tưởng cho các thành phố khác, đám người nhà ở hai thành phố này lại càng liều mạng làm việc, vì chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thì đến cuối năm mới được thăng cấp...