Thủ lĩnh ảnh tử:
"Ta không cảm thấy mình có gì tiếc nuối, thậm chí ta còn cảm thấy cuộc đời của ta vô cùng rực rỡ, ta có một người yêu, cũng từng được đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới...Cho nên, Tiểu Trần, ngươi không cần cảm thấy bi thương cho ta, ngươi chỉ cần nhớ ta từng là một mảnh nhỏ trên quãng đường ngươi từng đi qua là được."
Khánh Trần phàn nàn:
"Lần sau xuyên về ta sẽ đi khiêu chiến sinh tử quan, sau đó nhờ ngươi báo tin ta đã chết cho ngươi, để xem ngươi có thể giữ bình tĩnh được không. Ngươi đừng lợn chết không sợ nước sôi, nếu ngươi là ta thì ngươi có giám chắc mình có thể giữ bình tĩnh được không."
Thủ lĩnh ảnh tử:
"...Được rồi, ta không nói nữa."
Khánh Trần nói:
"Từ giờ trở đi ngươi đừng sử dụng năng lực nữa, ta có thể tự đi tìm thực vật quý hiếm được, không cần ngươi nhúng tay."
Thủ lĩnh ảnh tử:
"Được rồi, ta không đi cướp nữa là được."
Cuộc nói chuyện của họ thật kỳ quái.
Rõ ràng cả hai người đều không sợ chết, nhưng họ lại sợ nỗi buồn khi mất người thân hơn.
Khánh Trần không muốn thủ lĩnh ảnh tử vì tìm cho hắn vài loài thực vật quý hiếm mà lãng phí sinh mệnh của mình.
Lúc này, Khánh Trần đã nướng xong Long Ngư, Long Ngư bị một cây gỗ xuyên qua, sau đó cho lên lửa nướng đến mức ngoài xém trong mềm.
Trước khi cho lên bếp, thịt cá đã được ướp nước gường và hạt tiêu hơn hai tiếng đồng hồ, nên lúc này thịt cá không có một chút mùi tanh nào, Khánh Trần chỉ rắc một chút muối lên thân cá để bảo đảm thịt cá giữ được hương vị tươi ngon nhất.
Cho nên lúc này Tôn Sở Từ và Đoàn Tử sắp thèm đến mức khóc đến nơi rồi.
Hôm nay ngày Ương Ương và Tiểu Mộng Thiên ăn con Long Ngư cuối cùng, sau hôm nay, xương cốt trên người họ sẽ hoàn thoàn thay đổi.
Khánh Trần hô:
"Mộng Thiên, lại ăn cá."
Tiểu Mộng Thiên hô:
"Ta sắp dựng lều vải xong rồi, ông chủ đợi ta một chút!"
Vừa rồi lúc đóng đinh cố định lều vải, hắn không cẩn thận gõ một nhát búa lên ngón tay của mình.
Nhưng hắn chỉ đơn giản thổi vài lần, sau đó lại tiếp tục công việc đang giang dở.
Không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu quyết tâm phải làm một số việc.
Hắn không biết phải làm thế nào mới có thể bước lên con đường đó, nhưng hắn biết mình không cam tâm.
Ương Ương oán giận nói:
"Rõ ràng hắn vẫn còn là trẻ con, vậy mà ngươi muốn đẩy tất cả công việc cho hắn làm thật sao, ngươi nhìn tay hắn xem, mấy vết thương đó sắp che hết vân tay của hắn rồi."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta không quan tâm, không phải chính hắn đã chọn con đường này sao."
Ương Ương thở dài một tiếng, thật ra không phải nàng không đồng ý với quan điểm của Khánh Trần, bởi vì nàng biết Khánh Trần đã từng phải trải qua những gì để bước lên con đường này, nàng cũng biết để có thể bước trên con đường cửu tử nhất sinh này thì phải có một ý chí vô cùng kiên định.
Khánh Trần lấy túi lương khô, sau đó cận thận ăn hết tất cả số bánh quy trong đó, sạch sẽ đến mức đến một mảnh vụn cũng không buông tha.
Nhìn hình ảnh này, thủ lĩnh ảnh tử biết đây là thói quen hình thành sau khi Khánh Trần trở về từ căn cứ quân sự A02.
Lúc này, Trương Mộng Thiên mới bước đến, sau đó bắt đầu cẩn thận ăn cá, tư thế ăn của hắn cũng chẳng khác Khánh Trần bao nhiêu, cả chút vụn thịt trên mỗi chiếc xương hắn cũng không buông tha, ngay cả tư thế ngồi bên đống lửa cũng giống hệt như nhau.
Thủ lĩnh ảnh tử cảm thấy rất vui vẻ, bây giờ Trương Mộng Thiên đã giống Khánh Trần mấy phần.
Khi Ương Ương và Trương Mộng Thiên đều ăn xong con Long Ngư cuối cùng, trong cơ thể mỗi người bắt đầu vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, một dòng nước ấm bắt đầu lan ra khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, nhanh như một dòng điện đang không ngừng tràn lan.
Trương Mộng Thiên nhắm lại đôi mắt robot, hắn bỗng cảm thấy thính lực của mình trở nên vô cùng nhạy cảm, nhạy cảm đến mức hắn có thể cảm nhận được tất cả những âm thanh dù là nhỏ nhất xung quanh đây.
Tiếng côn trùng chui ra khỏi lòng đất, những âm thanh khe khẽ phát ra khi chúng bò qua lớp lá khô, tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Tiếng những mầm non yếu ớt chui ra khỏi lớp vỏ cây, âm thanh chậm chạp mà mềm mại.
Một cơn gió bay đến từ phía chân trời, phác họa hình ảnh đơn giản của thế giới này vào đầu hắn.
Tuy bức tranh này không có bất kì màu sắc gì, nhưng nó lại vô cùng sinh động.
Những thay đổi mà Long Ngư mang đến khiến cho Trương Mộng Thiên vô cùng vui mừng.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng động cơ đang tiến về phía họ.
"Ông chủ, có người đến.”
Trương Mộng Thiên mở to mắt, chỉ về phía đông.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía đông, rất nhanh sau đó, mấy chục chiếc xe việt dã bắt đầu xuất hiện ở phía chân trời, đèn xe sáng lóa tạo ra những cột sáng khổng lồ.
Trên xe còn vang lên tiếng nhạc vô cùng chói tai, người trong xe còn đung đưa theo tiếng nhạc.