Trong cái hòm dài bằng một người đó vô cùng yên tĩnh, như thể nó không phải cái hòm nhốt Đông Thanh Chuẩn vậy.
Mà giống một cái...quan tài hơn.
Trên lối vào hệ thống thoát nước, đội trưởng nói:
"Còn 1 giây nữa, phải nhớ không được ngẩng đầu. Lặp lại, không được ngẩng đầu."
Hai người trong cống thoát nước thấp giọng nói:
"Tuân lệnh."
Họ nhẹ nhàng đặt cái rương màu đen xuống cống, một người trong đó lấy ra một xilanh thuốc từ trong ngực, sau đó nhỏ thứ chất lỏng không biết tên lên hòm gỗ, sau khi làm xong, cả hai lại lặng lẽ trèo lên trên rồi chui vào thùng sau xe.
Sau khi cánh cửa đóng lại, chiếc xe lại tiếp tục lái đi.
Hai người trên khoang lái và hai người trong thùng hàng đều bình tĩnh như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trong đường cống ngầm, mấy chục con chuột màu xám không biết bị thứ gì hắp dẫn mà không ngừng gặm cắn chiếc hòm kia.
Những con chuột liên lục dùng móng cào, dùn răng cắn, điên cuồng đến mức ngay cả răng của mình bị gãy cũng không thèm quan tâm.
Mấy chục phút sau, cuối cùng lũ cuột cũng gặp xuyên rương gỗ.
Bên trong rương gỗ xuất hiện một bàn tay già nua tái nhợt.
Bàn tay chỉ là một phần nhỏ thứ có thể nhìn thấy thông qua lỗ thủng, cái rương màu đen này như một chiếc quan tài bị ai đó tùy ý vứt ngoài bãi tha ma, nó nằm trong bóng tối.
Hư thối, lên men.
...
"Dừng lại cắm trại ở chỗ này đi.”
Sau khi nhìn thấy cánh rừng, Khánh Trần bỗng nói.
Đây là nơi đầu tiên hắn và sư phụ dừng lại cắm trại sau khi ra ngoài hoang dã.
Khánh Trần quay sang nhìn Trương Mộng Thiên, sau khi chiếc xe Pickup dừng hẳn lại, đối phương mặc kệ sợ mệt mỏi của mình mà nhanh nhẹn xuống xe dựng lều cho Khánh Trần, thủ lĩnh ảnh tử và Ương Ương.
Khánh Trần bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, tất cả mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua, chỉ là bóng dáng hắn thay bằng Trương Mộng Thiên mà thôi.
Thủ lĩnh ảnh tử quay sang nhìn Khánh Trần:
"Không phải hắn có giác quan thứ sáu sao, tại sao ngươi lại không dạy hắn tu luyện? Trong liên bang có rất ít nhân tài như vậy, trước đây chỉ có hai người có thiên phú nay, hơn nữa cả hai đều trở thành Bán Thần. Sao ngươi có thể lãng phí một nhân tài như vậy, nếu ngươi không muốn dạy thì để ta tìm người khác dạy."
Bởi vì tu hành là một quá trình để ý chí của bản thân dần dung hợp với thế giới này.
Mà những người được trời phú giác quan thứ sáu trước khi tu hành đã sớm dung hợp với thế giới này, họ chỉ cần khai phá tiềm lực trong cơ thể là được.
Đối với những người này, tu hành là một con đường vô cùng bằng phẳng.
Cho nên, cứ mỗi lần thủ lĩnh ảnh thấy Khánh Trần sai bảoTrương Mộng Thiên là lại cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng Khánh Trần lại lắc đâu, hắn vừa nhìn Trương Mộng Thiên vừa khẽ nói với thủ lĩnh ảnh tử:
"Ta muốn cho hắn đi một con đường khác, nhưng hắn cứ nhất quyết phải đi con đường của ta. Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tính bướng bỉnh là không tốt."
Thủ lĩnh ảnh tử gật đầu:
"Xem ra hắn còn bướng bỉnh hơn cả ngươi. Những người có thiên phú càng cao, mong ước lại càng đơn giản. Đáng tiếc, nếu chính hắn không tự đổi ý thì không ai có thể giúp được hắn, có lẽ hắn sẽ lãng phí cả đời."
Nhưng đúng lúc này, thủ lĩnh ảnh tử bỗng ngã ngửa về phía sau.
Khánh Trần vội đỡ lấy hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn xuống cạnh đống lửa.
Không có tiếng tim đập, không có tiếng hít thở.
Lần này triệu chứng xảy ra quá đột ngột, ngay cả thủ lĩnh ảnh tử cũng không có thời gian chuẩn bị trước.
Đôi mắt của Khánh Trần dần tối xuống.
Thủ lĩnh ảnh tử phản phệ càng ngày càng hung mãnh, tần suất cũng ngày càng cao, thời gian cũng càng ngày càng dài. Trước kia thủ lĩnh ảnh tử còn dự đoán được thời gian để tìm một chỗ nằm xuống.
Nhưng bây giờ, ngay cả chính thủ lĩnh ảnh tử mình cũng không biết lần phản phệ tiếp theo sẽ đến khi nào.
Khánh Trần ngồi bên cạnh đống lửa lặng lẽ chờ đợi, hắn ngơ ngác dùng nhánh cây chọc vào đống lửa.
Ương Ương nói:
"Lực trường của thủ lĩnh ảnh tử ca ca đã rất yếu ớt. Thật ra...Sở dĩ hắn lựa chọn đi theo ngươi trong quãng thời gian cuối đời là vì người hắn tin tưởng nhất lúc này, chỉ có mình ngươi."
Trong quãng thời gian dài dằng dặc chờ đợi thủ lĩnh ảnh tử thức tỉnh, mỗi phút trôi qua, Khánh Trần đều cảm thấy như đã qua một ngày.
Mãi đến nửa giờ sau, bịch một tiếng, nhịp tim khôi phục.
Thủ lĩnh ảnh tử chậm rãi ngồi dậy cười nói:
"Yên tâm, ta không sao."
Nhưng lần này Khánh Trần không cười nổi nữa.
"Ta rất thích một câu nói ở thế giới ngoài.”
Thủ lĩnh ảnh tử ngồi cạnh đống lửa, vừa nhìn ánh lửa bập bùng vừa nói:
"Không cần biết đời này ngươi có thể sống mấy năm mấy tháng mấy ngày, hãy sống như ngày mai là ngày cuối cùng được sống. Câu nói này thật đẹp, sau khi xem những tư liệu của thế giới ngoài mà bọn Tư Niên Hoa mang đến đây, thậm chí ta còn cảm thấy hơi cảm động."